Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 846: Bắt đầu (1)

Tiệm cà phê internet đối diện hiệu sách, Trịnh Cường đứng ở bên cửa sổ có thể nhìn thẳng vào cửa chính của hiệu sách.
Lưu Sở Vũ đi qua liếc nhìn:
- Đoán chừng vì khẩn trương đi.
- Khẩn trương?
- Trước kia thủ lĩnh kêu chúng ta đi tới vài lần, đều là giúp việc gì đó, một lần này lại khác, còn muốn chúng ta cố ý ở đây chờ phân phó.
- Cho nên?
- Cho nên, chúng ta có thể chết đó.
- Anh ấy vốn nắm lấy tính mạng của chúng ta.
- Đúng vậy, chết rồi, cũng không thể tự do.
- Này, hai anh đàn ông đàn ang, đã trễ thế này còn đứng đó chơi trò thương cảm phong sao?
Nguyệt Nha vừa lau tóc vừa đi sang đây.
- Không, đang ngắm tuyết, tuyết này thật lớn.
Trịnh Cường tỏ vẻ khoa trương nói.
- Đúng vậy, bông tuyết trắng tinh, đẹp... ...
Lưu Sở Vũ sửng sốt, lập tức run giọng nói:
- Tuyết, tuyết, sao tuyết này lại có màu đỏ!
... ...
- Đi thôi, chỗ này lớn như vậy, một mình anh cũng không tìm được cái gì, hơn nữa, đây là bệnh viện, cũng không phải nhà tù, người mất tích, hơn phân nửa đã bị hạn chế tự do, khả năng không ở nơi này rất lớn.
- Tôi biết, nhưng tôi không cam lòng.
Lão Trương gãi đầu, hơi uể oải.
- Dần dần sẽ đến, vậy không vội, tôi mệt mỏi, muốn đi về.
- Đi, tôi đưa cô về.
Lão Trương tạm thời bỏ qua, tuy rằng trước mắt bốn người mất tích kia đều đã được chứng minh có liên quan đến bệnh viện này, nhưng manh mối chân chính, anh không lấy được, muốn tìm ra bọn họ, cũng không phải một chuyện đơn giản.
Cảnh sát Trần thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ đi.
Chắc còn kịp.
Nhưng mà
Khi đi xuống thang máy tầng một, chậm rãi mở cửa ra.
Bên trong.
Có một bác sỹ già mặc áo trắng đang đứng đó.
Bác sĩ già này đứng trong góc thang máy, hơi gượng gạo tay chân.
Lão Trương đi vào thang máy, quay đầu lại, nhìn cảnh sát Trần vẫn còn đứng ngoài thang máy, vội giơ tay đè vào nút giữ cửa mở, hỏi:
- Vào đi.
Cảnh sát Trần đảo mắt qua trên người ông già, do dự một chút, vẫn bước vào trong thang máy.
Bác sỹ già tiếp tục đứng trong góc, bất động.
Lão Trương cũng theo bản năng liếc nhìn bác sỹ già này nhiều lần, chỉ cảm thấy bác sĩ già này hơi kỳ quái.
Bác sỹ già đột nhiên nhếch môi, nói:
- Bên ngoài lại đổ tuyết đấy, tuyết màu đỏ
- Tại sao tuyết lại có thể có màu đỏ? Ông hoa mắt đi.
Lão Trương nói.
Bác sỹ già giơ tay, che mắt lại, nói:
- Che ánh mắt đi, trong đầu nghĩ tuyết này có màu gì, nó chính là màu đó.
- Ha ha, lời này nói còn rất có ý tứ.
Thang máy đến lầu một, lão Trương và cảnh sát Trần đi ra khỏi thang máy, bác sỹ già lại không đi ra, lúc sau, cửa thang máy đóng lại, thang máy tiếp tục di chuyển.
Cảnh sát Trần hít sâu một hơi, một phát túm lấy cánh tay lão Trương, hơi lo lắng nói:
- Đi, đưa tôi về, tôi đau bao tử!
- Đây chẳng phải là bệnh viện sao...
- Anh định để tôi đi vào làm từ liệu một lần nữa sa
- Á, được, vậy tôi đưa cô về.
Lão Trương muốn tránh thoát khỏi tay của cảnh sát Trần, nhưng vẫn không tránh thoát được, chỉ kinh ngạc với cô gái trước mắt này, khí lực lại lớn như vậy.
Khi đi ra khỏi sảnh lớn bệnh viện, tới bãi đậu xe.
Một bông tuyết rơi lên trên mũi lão Trương.
Lão Trương đột nhiên dừng bước.
Mở to hai mắt.
Tuyết này.
Có màu đỏ!
... ...
“Tinh tinh!”
Thang máy đến tầng hầm số ba, mở ra.
Bác sỹ già mặc áo dài trắng đi ra.
Trong hành lang vốn yên tĩnh.
Từng cánh tay thò ra từ trong khe hở cửa cống sắt.
- Tôi muốn, tôi muốn từ liệu cấp A...
- Van cầu mấy người, cho tôi làm thêm một lần từ liệu cấp A đi...
- Tôi đau quá, tôi thật khó chịu, tôi muốn làm tiếp một lần từ liệu cấp A...
- Van cầu mấy người, van cầu mấy người, tôi dập đầu cho mấy người...
Bác sỹ già dừng bước.
Kêu:
- Từ liệu đều là gạt người, lừa tiền, không có chút tác dụng nào!
- Ông thúi lắm!
- Ông nói bậy!
- Từ liệu có thể trị được bệnh của tôi.
- Ông còn nói bậy, chờ đi ra tôi sẽ xé ông!
- Đồ khốn nạn, dám nói lung tung nữa chờ đi ra tôi sẽ đánh ngã ông!
Bác sỹ già đột nhiên nở nụ cười không phát ra tiếng.
Ông giơ hai tay mình lên.
Che mắt mình lại.
Thân mình bắt đầu lắc lư.
Miệng bắt đầu lẩm bẩm:
- Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy!
- Chà chà.
- Tôi không nhìn thấy nha.
- Thật sự không nhìn thấy nha...
Bông tuyết biến thành máu tung tóe, ào ào rơi xuống, bay lả tả khắp trên không Thông Thành.
Chuyên gia trong tin tức trên ti vi đang giải thích:
- Tảo tuyết y, tảo lục cầu và tảo sợi tuyết của dòng suối các loại sinh vật họ tảo tạo thành. Họ tảo là thực vật cấp thấp có sắc tố có thể tiến hành quang hợp. Bởi vì chúng nó chứa tỉ lệ sắc tố khác nhau, cho nên, chúng nó có thể hiện ra các màu sắc khác nhau. Những tảo tuyết hàm chứa một loại sắc tố đặc thù -- sắc tố màu máu. Cho nên chúng ta mới có thể nhìn thấy bông tuyết màu đỏ... ...
Chuyên gia trong ti vi vừa nói vừa lau mồ hôi, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho người dẫn chương trình, đại khái, cậu nói tiếp nhanh đi, bằng không tôi thật sự không bịa nổi nữa đâu!!!!!
- Cho nên, đây là một hiện tượng tự nhiên tương đối hiếm thấy, không phải bởi vì ô nhiễm môi trường hay hóa chất ô nhiễm gây nên, đúng không?
- Đúng, đây là một hiện tượng tự nhiên, thật ra mấy năm qua, dưới sự lãnh đạo lo lắng hết lòng của lãnh đạo các cấp ở Thông Thành, môi trường sống ở Thông Thành đã được cải thiện vĩ đại... ...
- Tốt, tiếp theo xin mời khán giả xem một đoạn phim ngắn được một nhóm ghi lại, chúng ta có thể thấy được thành tựu đã nhận được trên quản lý môi trường vài năm nay ở Thông Thành.
... ...
- Má nó chứ, chuyên gia không hổ là người bình thường không thể đảm đương nổi, trong thời gian nhanh đến như vậy đã có thể tìm được lý do để giải thích, lợi hại.
Lão đạo vừa hút thuốc vừa cười hề hề nói.
- Thứ anh ta nói, đều là ở Himalaya, ở đó thật sự có núi tuyết màu đỏ.
- Nhưng mà Thông Thành gần với biển Đông, đây là trực tiếp bị càn khôn đại na di, ôi, không xong, chuyên gia này thật đáng yêu, khiến bà đây cười đến đau bụng rồi.
Bạch hồ cười đến run rẩy hết cả người.
Đôi trước ngực kia càng rung rung theo nhịp điệu.
Động rồi lại đánh, động rồi lại đánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận