Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 883: Lửa rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ (2)

Chẳng qua.
Có một việc Châu Trạch có thể xác định, đó chính là hẳn gương mặt mình hiện tại rất giàu khí tức nghệ thuật, dù sao thì anh cũng từng bị cảnh sát Trần đè lên người đấm một trận hung ác.
Gần đây, tần suất bản thân mình thụ thương cũng quá cao. Ông chủ Châu nhớ được dường như bản thân mình mới xuống khỏi giường bệnh không bao lâu đã lại phải nằm lên.
Thật đúng là sinh mệnh không thôi, thụ thương không ngừng.
Lúc trước anh còn muốn cầm gương thưởng thức một chút.
Hiện tại anh chỉ dựa vào diện tích và cảm giác khi Oanh Oanh chà lau, phán đoán một chút diện tích và biên độ "sụp xuống".
Ngẫm lại hay là thôi đi.
Ngộ nhỡ tự mình dọa mình tới trầm cảm thì quá khôi hài.
Chờ khi gương mặt cũng được lau sạch sẽ, Oanh Oanh mở miệng hỏi:
- Ông chủ, ông chủ muốn ăn chút gì đó hay là muốn nghỉ ngơi thêm một hồi?
- Ăn chút gì đi.
Cửa gian phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Hứa Thanh Lãng đi đến. Cậu ta cầm quải trượng, trên người cũng bọc rất nhiều băng vải, chỉ có điều trong tay cậu ta còn cầm một chiếc điện thoại di động, nói:
- Tôi mới vừa đặt cơm gà xối mỡ.
- Món này không có dinh dưỡng lắm? - Oanh Oanh hơi bất mãn.
- Cô đi mua một con gà về hầm cách thủy làm canh đi, đừng độc chết ông chủ nhà cô là được rồi.
Thật giận, không thể phản bác được.
Tức giận ah.
Số lượng căn hộ của mình đã vượt qua cậu ta.
Nhưng quên.
Cậu ta còn biết nấu cơm!
- Thế nào, không có chuyện gì chứ? - Hứa Thanh Lãng hỏi Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu.
- Ha ha.
Hứa Thanh Lãng cười cười, ánh mắt nhìn về phía tủ đầu giường nơi Châu Trạch đặt hạt châu, từ nơi sâu xa, anh có một loại cảm ứng, anh biết hạt châu kia là ai lưu lại.
- Chờ khi vết thương của chúng ta đỡ hơn lại tâm sự chuyện tiếp theo đi.
Hứa Thanh Lãng có ý, cậu ta không muốn cho vị kia có thêm cơ hội nào nữa.
Châu Trạch gật đầu.
- Tôi trở về nằm, hiện tại thân thể tôi cũng gặp đầy vấn đề, cảm giác sớm già đi.
Hứa Thanh Lãng xoay người rời khỏi phòng, đi về phòng mình.
Qua chừng năm phút đồng hồ sau.
Có người xách theo túi đựng thức ăn đi tới.
Là lão Trương.
Anh ta gõ cửa một cái.
Oanh Oanh đi tới mở cửa ra.
- Mấy người gọi đồ ăn ngoài sao?
Lão Trương hơi kinh ngạc mà đưa cái túi trong tay tới.
- Lúc ở dưới tầng vừa vặn gặp được người giao hàng, cho nên tôi nhận luôn, phần của lão Hứa tôi mới vừa đưa cho cậu ta rồi.
Oanh Oanh nhận lấy túi, đi tới bên giường, mở hộp ra chuẩn bị cho ông chủ ăn cơm.
Châu Trạch ngồi trên giường, nhìn lão Trương đi tới.
Lão Trương mím môi, nói:
- Cảnh sát Trần...
- Tiểu Trần...
- Người phụ nữ kia.
- Không gặp phải nguy hiểm tánh mạng.
Châu Trạch từ chối cho ý kiến.
Lão Trương cho rằng Châu Trạch đang tức giận, từ trong miệng Châu Trạch anh ta đã biết đầu đuôi mọi chuyện, chỉ là trong lúc nhất thời anh ta không tiêu hóa nổi. Nhưng anh ta vẫn không thể nhẫn tâm nhìn cảnh sát Trần nằm ở nơi đó tự sinh tự diệt. Không nói tới thân thể trần truồng, cô ấy còn bị thương nặng như vậy…
Thật ra.
Châu Trạch cũng không tức giận vì chuyện này, không giết cảnh sát Trần vốn là ý của cả Châu Trạch và doanh câu, nếu không giết thì nhất định phải cứu. Cho dù là Châu Trạch hay là doanh câu đều không có hứng thú làm ra loại chuyện cố ý không giết cô ấy lại để cô ấy trần truồng chờ chết.
- Cái kia, đã bắt đầu điều tra bệnh viện kia, các phương diện đều rất xem trọng.
- Nơi tổ điều tra đã tiến vào phong tỏa điều tra, hiện tại Chung viện trưởng, một đám phó viện trưởng và những người có liên can khác đều đã bị bắt giam.
- CCTV cũng đã phên bình ban quản lý giám thị địa phương, không nói tới cố ý coi thường và phóng túng, còn lợi dụng thủ đoạn giám sát lạc hậu và khu vực mơ hồ, trên khách quan đã trở thành ô dù của XX hành vi và tổ chức XX. (Trích từ bình luận tài chính và kinh tế của CCTV —— Vụ án Tiểu Long)
Nghe được tin tức này.
Châu Trạch liếc nhìn lọ thủy tinh cùng với hạt châu màu đen được đặt bên trong trên tủ đầu giường bên cạnh.
Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh ông lão che hai mắt của mình nhảy tưng tưng.
- Che mắt của ngươi, che mắt của ta...
Thật ra, rất nhiều tội ác, khi bọn nó mới vừa xuất hiện, còn rất nhỏ yếu, nếu như bạn không giả mù.
Bọn nó.
Vốn không có khả năng, cũng không có cơ hội như lửa rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ...
Lão đầu, cũng chính là vị sư phụ của Hứa Thanh Lãng kia, ông ta rốt cuộc là người như thế nào, thật ra thì thực sự rất khó dùng một lời đơn giản để hình dung ra được.
Một người, giả thiết người đó sống đến 70 tuổi, như vậy tổng cộng người đó liền sống 70 năm, 613 200 giờ, 36 792 000 phút.
Chỉ dùng mấy câu nói để khái quát một người, thường thường thì không chính xác.
Thế nhưng, có một số thứ có thể xác định là, ông ta rất làm khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, nhưng cùng lúc, dường như ông ta cũng sống rất đơn giản.
Nhưng Châu Trạch thật sự không muốn đụng phải nữa người này nữa, ai biết lần tiếp theo người này rốt cuộc người này lại sẽ lại biến thành hình dáng gì, nghĩ ra hoa chiêu gì nữa?
Hẳn hạt châu này, có thể cho ra một ít đầu mối, tìm ra được bản chất chân chính của lão đầu đó, sau đó, phá hủy hoàn toàn.
Đến cùng rốt cuộc ông ta là một người như thế nào, ngược lại không cần ông chủ Châu định tính cho ông ta, cũng không cần lo lắng chuyện này ảnh hưởng như thế nào gì đó, anh lại không đi viết sách lịch sử, mỗi một chữ đều phải cân nhắc lặp đi lặp lại.
Thuần túy đứng ở góc độ cá nhân mà xem, lão đầu hoàn toàn biến mất, đối với Châu Trạch mà nói mới là kết cục tốt nhất.
- Ông chủ, trước tiên ăn chén dung dịch này trước.
Oanh Oanh đem chai dung dịch thuốc đưa đến bên miệng Châu Trạch, từ từ rót vào, sau đó, chuyện rất lúng túng xuất hiện, Châu Trạch chỉ cảm giác trên mặt mình chợt lạnh.
Bởi vì trên mặt mình có một tảng lớn khu vực ngay cả da thịt cũng không có, xương trắng lộ ra, cho nên lúc rót nước thuốc vào, lại từ vị trí gò má mà chảy ra ngoài.
- Ai...
Bản thân Châu Trạch cũng có chút dở khóc dở cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận