Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 945: Pháp thú mới! (2)

- Anh… rất… thông… minh…
- Ty chức nguyện quên mình phục vụ vì đại nhân!
Trong nháy mắt luật sư An quỳ một gối xuống ở trước mặt Châu Trạch.
Bàn tay đặt ở vị trí ngực.
Lệ nóng doanh tròng.
Dõng dạc:
- Nguyện đại nhân sớm ngày trở lại Minh Hải, tái tạo Địa Ngục!
Giọng nói vang vọng.
Kẻ không biết.
Mới vừa rồi còn tưởng rằng An Bất Khởi anh ấy bắt đầu trở thành thủ hạ của doanh câu nữa đấy.
Lão đạo ở kế bên nhìn một màn này.
Chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo đánh tới.
Mẹ nó.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy luật sư An.
Con hàng này kiêu ngạo bao nhiêu giả ngầu cường điệu biết bao nhiêu nha.
Không nghĩ tới.
Lại sẽ thiểm như vậy!
Nhất thời lão đạo cảm giác địa vị của mình trong tiệm sách, bị uy hiếp nghiêm trọng!
- Vẫn… cứ… tiếp… tục… thông… minh… đi…
Dĩ nhiên luật sư An nghe hiểu được hàm ý.
Lập tức gật đầu nói:
- Ty chức hiểu rõ, ty chức nhất định toàn tâm toàn ý, hầu hạ đại nhân trở lại Vương Tọa bạch cốt!
Châu Trạch xoay người.
Đi về phía Tiểu Loli cùng thằng bé trai đang đứng ở một bên khác.
Luật sư An quỳ ở dưới đất thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mồ hôi lạnh đầm đìa.
Anh ấy cũng coi là người đã từng va chạm xã hội rồi.
Nhưng lúc đối mặt với vị này.
Hoàn toàn không khác gì một tên nông thôn nhà quê cả.
- Ha, Vương Tọa bạch cốt, anh được nha, tại sao không nói Thiết Vương Tọa luôn đi?
Lão đạo ở bên cạnh trừng mắt với luật sư An.
Trong lòng thì đang thương tiếc không dứt.
Cảm giác bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội rất tốt.
Dù sao.
Vị kia nói chuyện với luật sư An rồi, lại không nói chuyện với lão.
Tiểu Loli đứng ở trước mặt thằng bé trai một chút.
Nhưng Châu Trạch trực tiếp lướt qua Tiểu Loli, nhìn cũng không nhìn thêm, trực tiếp đặt ánh mắt lên trên người thằng bé trai.
Khóe miệng thằng bé trai lộ ra một nụ cười.
Cúi người xuống bái một cái:
- Tổ. (tổ trong tổ tiên, tổ tông)
Châu Trạch đưa tay.
Đặt lên trên bả vai nhỏ của thằng bé.
Một luồng sát khí.
Chui vào trong đó.
Thân thể thằng bé trai bắt đầu run rẩy, nhưng trong đôi mắt, lại toát ra ánh sáng.
Ngay sau đó.
Thu tay lại.
Không để lại thêm một lời nào.
Ngược lại.
Châu Trạch đi đến trước mặt Oanh Oanh.
Oanh Oanh cúi đầu, nhìn lên vị ông chủ xa lạ ở trước mặt này, không có gì sợ hãi, cũng không có bao nhiêu cung kính.
Châu Trạch cũng chỉ nhìn một chút, không nói gì, cũng không làm gì.
Lúc này, giống như cảm thấy đã đủ, Châu Trạch đứng ở nơi đó, chậm rãi nhắm mắt.
- Ông chủ lớn, chờ một chút...!
Lão đạo cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, nhìn thấy Châu Trạch muốn nhắm mắt, lập tức ôm lấy tiểu Hầu Tử ở bên cạnh đi tới trước mặt Châu Trạch.
- Ông chủ lớn, xem cho nó một chút đi.
Phụ nữ mềm yếu, là mẹ thì sẽ đều mạnh mẽ!
Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ!
Châu Trạch nhắm mắt lại, bỗng nhiên phóng ra một tia sáng.
- Chít chít chít chít! ! ! ! ! !
Hầu Tử bỗng nhiên giống như nổi điên thoát khỏi ôm ấp trong ngực lão đạo, trực tiếp nhảy lên trần nhà, ôm lấy thanh xà sắt sắt phát đẩu. (run rẩy liên tục vì sợ hoặc lạnh)
Lão đạo ngây ngẩn.
Đây là có chuyện gì rồi?
Trong mắt Châu Trạch, cuối cùng còn toát ra vẻ khinh thường cùng thất vọng.
Thẳng đến lúc, hoàn toàn nhắm mắt.
Tong khoảnh khắc, Châu Trạch lại mở mắt ra một lần nữa.
Trong đôi mắt.
Tràn đầy mệt mỏi.
Thân thể lắc lư một cái.
Dường như là sẽ ngã rầm trên mặt đất.
- Ông chủ!
Oanh Oanh chủ động tới, ôm lấy Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
- Mệt chết tôi, lúc cuối cùng anh làm gì mà không về sớm một chút, thiếu chút nữa làm cho tôi mệt chết.
Chẳng qua là, Thiết hàm hàm ở đáy lòng không trả lời.
Thật ra thì.
Mọi người đều biết mới vừa rồi anh ấy đang làm gì.
Ông chủ Châu oán trách.
Cũng có chút nghi ngờ là được tiện nghi còn khoe mẽ.
Cũng khó.
Thiết hàm hàm lại có thể không tiếc cho anh một chỗ đứng, nếu như chuyện này đặt ở lúc trước, thế nhưng là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Ông chủ, anh không sao chứ?
Oanh Oanh quan tâm hỏi.
- Không việc gì, chỉ là có chút khát.
- Tê...
Lúc này, lão Trương tỉnh lại.
Anh ấy có chút mờ mịt ngồi dậy.
Anh ấy cảm giác mình đã mơ một giấc mộng rất dài.
Giấc mộng này rất phức tạp, cũng rất ly kỳ.
Ở trong mơ, anh ấy còn đọc thuộc lòng điều khoản pháp luật một hồi lâu, kiểu chữ rất phức tạp, phát âm rất tối nghĩa, làm cho đầu óc đều chật cứng đến mức căng đau khó nhịn.
Cũng may.
Giấc mộng này coi như là đã kết thúc.
Nhưng một khắc sau đó.
Anh ấy lại lập tức ôm lấy gò má của chính mình.
Nơi đó thật là đau.
Quả nhiên.
Sau khi sờ lên phát hiện.
Sưng thật to thật là cao.
Lão Trương có chút mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
Nhìn mọi người ở đây một chút.
- Được rồi, chuyện đã kết thúc rồi, mọi người nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên dọn dẹp thì đi dọn dẹp đi, bày ra cái bộ dạng tàn binh bại tướng, người thấy tức giận.
- Tôi đoán chừng, mấy ngày tiếp theo của chúng ta, trong thời gian ngắn chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Mấy tên nằm trong tiệm thuốc cách vách, có thể chuyển viện liền chuyển viện, có thể xử lý thì xử lý, chúng ta dành thời gian, trong ba ngày, chúng ta phải nhanh chóng khôi phục vận hành bình thường cho tiệm sách!
Luật sư An vỗ vỗ tay.
Bắt đầu chủ trì đại cuộc.
Anh ấy vừa mới vượt qua được “thăm hỏi sức khỏe” của lãnh đạo lớn.
Lúc này cảm giác tràn đầy hăng hái.
Không cần biết là làm quản gia hay vẫn là làm quân sư cẩu đầu, anh ấy đều cảm thấy tiền đồ sáng lạng, anh ấy bây giờ, có loại cảm giác giản tại đế tâm*, nếu sau này thật sự có một ngày.
Địa ngục biến động.
An Bất Khởi anh ấy.
Nói không chừng thật sự có thể làm một Đương Vương.
Đến lúc đó bên hông buộc đại ấn.
Nhưng cũng không cần cầm Tỳ Ấn Bình Đẳng Vương giả vờ là đang diễn mô phỏng lại cho đã nghiện** như lúc trước vậy.
(Giản tại Đế tâm: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa được vua biết đến và đánh giá cao, xuất phát từ “Luận ngữ của Khổng Tử”
Nguyên văn là “qua qua can ẩn” nghĩa là ước mơ chỉ là mơ ước mà thôi)
Hắc Miêu vào sách âm dương, Châu Trạch trực tiếp vứt quyển sách này cho Hầu Tử, Hầu Tử vẫn còn ở trên xà nhà, vào lúc này mới dám từ từ đi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận