Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 624: Xuất phát! Đi thi! (1)

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, trong mấy ngày này, tới cùng trong nhà Vương Kha đã phát sinh quan hệ phức tạp dông tố nhân luân thú nhân như thế nào đi nữa.
Người ngoài rất khó có thể nói được.
Thật ra, nếu Châu Trạch biết cũng sẽ không lo lắng chút nào cho Vương Kha, trên phương diện làm người, nhất là khả năng khống chế chi tiết và tâm lý, mặc kệ gặp phải cục diện khó khăn tới cỡ nào, Vương Kha đều có thể dễ dàng giải quyết.
Chỉ tiếc, Vương Kha sống ở hiện đại, nếu anh ta sinh ở cổ đại, đoán chừng anh ta có thể cướp vai diễn với "Ninh Thải Thần".
Dưới cái nhìn của ông chủ Châu, Vương Kha đã sắp có thể sánh với vũ khí của luật nhân quả như lão đạo, chỉ có điều lão đạo được bản thân chủ động phái ra ngoài chuyển lôi, mà Vương Kha thì kèm theo quang hoàn.
Tiểu loli cũng không trở về, cho dù là hồ ly trắng đã nhắc nhở cô ấy, nhưng lúc này, vô luận thế nào, cô ấy cũng không thích hợp trở về.
Chút đúng mực này, cô ấy nắm rất tốt, cũng có thể thấy rõ ràng.
Tuy hồ ly trắng đã từng ở trong phòng sách một thời gian, nhưng dù sao cô ta cũng không phải người của phòng sách, trên một số phương diện, cô ta có thể nhìn càng thêm thực tế hơn một chút, chỉ là, tiểu loli rõ ràng, ông chủ nhà mình không thích người quá thực tế.
Bầu không khí xí nghiệp văn hóa của phòng sách vẫn được đặt ở đó.
Quá mức cấp tiến và vươn lên.
Cũng không phù hợp với chủ lưu.
Trên thực tế.
Ở trong mấy ngày này.
Cuộc sống gia đình của ông chủ Châu có thể nói là phá lệ thanh nhàn.
Việc làm ăn buổi tối cũng không tệ, bình quân mỗi đêm lại có hai ba vong hồn tới cửa làm công trạng, ban ngày sau khi tỉnh dậy lại uống cà phê xem báo chí.
Không có chút khẩn trương nào khi kỳ "thi học kỳ" sắp tới.
Bình thường loại tình huống này.
Chỉ xuất hiện trên người đám học sinh dốt nát, thành tích học tập quá cặn bã.
Phòng sách có hai người phải đi thi.
Một là ông chủ, một người khác là lão Trương.
Ông chủ đương nhiên không ai dám đi khuyên anh, anh muốn làm gì thì làm cái ấy, mọi người là nhân viên, cũng ngại nói quá nhiều.
Mà về phần lão Trương.
Lại.
Bị mọi người bỏ qua.
Rõ ràng lão Trương là người hiếu học nhất, trên phương diện nhân phẩm cũng là cứng rắn nhất, lại bị coi thành kẻ học dốt.
Mà ông chủ vẫn ăn không ngồi rồi chỉ biết nghỉ ngơi, lại bị mọi người ký thác kỳ vọng.
Không thể không nói.
Nhân sinh gặp gỡ cùng với cuộc sống này.
Thật sự lạc lối.
Bất tri bất giác.
Ngày đi thi đã đến.
Vừa xong bữa trưa, đợi thêm hai giờ nữa sẽ lên đường.
Bởi vì Thông Thành cách Thượng Hải tương đối gần.
Cho nên đám người Châu Trạch ngược lại không cần vội vàng đi, dù sao tính cả thời gian kẹt xe khi đi qua nội thành, từ phòng đọc sách Thông Thành đến hộp đêm kia chỉ chừng hai giờ, đi vào giờ đó là khá ổn rồi.
Lần này, không riêng gì Châu Trạch và lão Trương đi, phòng sách còn có bồi khảo đoàn.
Vì thân phận đặc thù, bình thường luật sư An nhảy nhót trong bóng tối cũng không sao, nhưng nếu biết rất có thể bên kia có phán quan lui tới còn cố ý chạy ra tiếp cận người phía trên, cũng quá không nể mặt người ta.
Hơn nữa.
“Vườn cây” ở cách vách phòng sách còn cần luật sư An trông coi.
Tối hôm qua, thiếu nữ đen bị Châu Trạch dùng móng tay tạm thời tiêu trừ một chút độc, trong một tháng tới độc sẽ không tiếp tục tái phát, nhưng nếu không ai trông coi cô ta, mọi người cũng không yên tâm.
Dù sao.
Chuyện này cũng liên quan đến vấn đề khẩu phần lương thực của mọi người.
Luật sư An lựa chọn ở nhà tọa trấn, Deadpool cũng ở nhà.
Còn lại.
Bé trai, Hứa Thanh Lãng, Oanh Oanh, lão đạo cùng với Hầu Tử, toàn bộ đều theo Châu Trạch xuất phát tới Thượng Hải.
Tiểu loli cũng không tới báo tin, bởi vì ba tên thủ hạ quỷ sai Lưu Sở Vũ, Trịnh Cường cùng với Nguyệt Nha lưu lạc ở Tô Châu, Vô Tích, Thường Châu sẽ sớm đến Thượng Hải chờ Châu Trạch tới.
Đám thủ hạ như thế thật ra đã đủ rồi.
Chí ít.
Dùng để ứng phó chuyện giống vậy, hẳn không thành vấn đề.
Cho dù không có Châu Trạch.
Bé trai ở phía trước nhất, bên cạnh có một đám quỷ sai Oanh Oanh, tiểu Hầu Tử phụ trợ, muốn hành hung một đội quỷ sai có bộ đầu dẫn đội cũng không chút vấn đề.
Trước khi xuất phát.
Mọi người còn làm chuẩn bị sau cùng.
Lão Trương đã xin nghỉ đến từ rất sớm, lúc này anh ta đang ngồi trên sofa uống trà.
Anh ta cũng không quá khẩn trương.
Bởi vì cái gọi là.
Không muốn trúng tuyển!
Trên trường thi.
Người bình tĩnh nhất thật ra chính là đám học sinh dốt, dù sao thì cái gì bọn họ cũng không biết, bình tĩnh thoải mái.
Lão An ngồi trong phòng sách của mình, dọn dẹp hành lý giúp bé trai.
Thật ra cũng chỉ là mấy bộ y phục mà thôi, hơn nữa, mấy người bé trai đi cũng chỉ là đi theo hộ tống, có ý nghĩa như tăng khí thế.
Phòng sách luôn luôn khiêm tốn, tình cờ rêu rao cũng chỉ hy vọng có thể vì vậy mà thu được càng nhiều thời gian khiêm tốn hơn.
Châu Trạch vốn không muốn tạo ra chiến trận lớn như vậy.
Anh không thể thực sự trúng cử, lọt vào mắt vị phán quan đại nhân kia, xây dựng cửu điện mới.
Nha môn quá không có tiền đồ, có có cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi.
Mà lão Trương lại đi thử vận khí, chạm tới xác suất một phần vạn kia.
Vốn dĩ anh không thực sự muốn đề tên lên bảng vàng, vì sao còn phải lôi kéo một nhóm người đi bồi khảo làm gì?
Nhưng luật sư An vẫn kiên trì làm như vậy, là quỷ sai, sau này muốn làm bộ đầu, sau nữa chính là làm tuần kiểm, cái gọi là tiềm lực phát triển không chỉ phải xem thực lực của bản thân.
Trong này.
Cũng phải xem cả thực lực của người dưới tay anh.
Nếu đám thành viên thuộc hạ càng hùng hậu, trong mắt nhân vật lớn, anh càng có ưu thế, cho dù Châu Trạch không muốn ưu thế này lắm, nhưng tăng thêm một chút quyền thế cho lão Trương cũng không tệ.
Khi thu dọn đồ đạc.
Luật sư An rất cẩn thận.
Bé trai dựa trên vách tường.
Chờ luật sư An thu dọn xong, cậu ta tới cầm lấy rương hành lý nhỏ của chính mình, xuống xe ngồi chờ xuất phát.
- Đến đó, sau khi ông chủ và mấy người lão Trương tiến vào, các người phải ở ngoại vi trông coi, nếu phán quan tổ cục, nhất định bọn họ sẽ chịu trách nhiệm vấn đề an ninh.
- Không thể khiến thân thể một đám quỷ sai ứng tuyển xuất hiện bất trắc gì, nếu không mặt mũi của bọn họ sẽ không thể nhịn được.
- Cho nên.
- Các người chỉ cần đứng ở ngoại vi trông coi là được, không nên quá liều lĩnh, gặp chuyện gì cũng phải trầm ổn một chút, cũng có thể gọi điện thoại liên lạc với tôi, có lẽ còn sẽ có những bồi khảo đoàn khác, các ngươi cũng không cần tiếp xúc, không ý nghĩa.
- Đã biết.
- Đương nhiên, nếu thật sự gặp phải đại sự, ngoài ý muốn gì đấy, cũng không cần kinh sợ, nên lên vẫn phải lên, tối thiểu cũng phải bảo vệ thân thể của ông chủ.
- Thật mâu thuẫn.
- Không có biện pháp, hiện tại, địa ngục sóng ngầm cuồn cuộn, rất nhiều kinh nghiệm trước kia đều không có tác dụng.
- Có trời mới biết, cuối cùng sẽ có thể phát sinh chuyện gì, đúng không?
- Đương nhiên tôi hy vọng chuyện gì cũng sẽ không phát sinh, nhưng nếu có tình huống khẩn cấp xuất hiện, nhất định phải bảo vệ tốt thân thể của ông chủ!
- Tôi đã biết.
- Ừm.
Luật sư An kéo khóa rương hành lý xong xuôi, lại dựng đứng cái rương lên, đẩy đến trước mặt bé trai.
- Chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Luật sư An nói.
- Có cần lại phân phó tôi thêm một chút, gì mà uống nhiều nước nóng, đắp chăn mặc nhiều quần áo, cẩn thận cảm mạo?
- Con trai đi xa, phụ thân lo lắng.
- Cộng thêm tuổi của anh đời trước, tôi vẫn lớn hơn anh ít nhất là gấp đôi.
- Ừm, được rồi, cứ dựa theo những gì tối hôm qua tôi và ông chủ đã thương lượng, cùng với phân phó từ sáng sớm, lần hành động này, tùy cậu chỉ huy.
Oanh Oanh chỉ cần gặp phải và chuyện có liên quan đến Châu Trạch, sẽ rất dễ dàng vội vàng xao động.
Hứa Thanh Lãng chi tiết nhỏ không vấn đề, nhưng trên phương diện đại cục, cậu ta thiếu trầm ổn.
Ba quỷ sai thuộc hạ ở vùng khác, không cách nào phục chúng.
Về phần lão đạo... Ha ha.
Nếu ông chủ biết bồi khảo đoàn bên ngoài do lão đạo dẫn đội chỉ huy.
Luật sư An cảm thấy rất có thể ông chủ sẽ bị dọa tới trực tiếp bỏ thi.
Cho nên.
Cũng chỉ còn lại bé trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận