Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 855: Ông là Thái sơn bên cạnh (1)

Không phải nên so sánh với sầu riêng hoặc dưa hấu những thứ mình thích ăn này sao?
Mang thai.
Là thứ gì?
“Cốc cốc! Cốc cốc! Cốc cốc!”
Phía dưới.
Tiếng đánh nặng nề càng ngày càng dồn dập.
Khỉ con chậm rãi nằm rạp xuống.
Nhe răng trợn mắt với chỗ lồi ra ở giữa kia, làm chuẩn bị bổ nhào qua bất cứ lúc nào.
“Rắc rắc... ...”
Sàn
Cuối cùng nứt ra rồi.
Một thứ hình viên cầu máu chảy đầm đìa.
Bị đẩy ra từ trong cái khe.
“Lộp bộp!”
Thứ kia rơi trên đất.
Càng không ngừng lăn lăn.
Cuối cùng.
Lăn đến trước mặt khỉ con.
Khỉ con nghiêng đầu, cẩn thận đánh giá thứ trước mặt mình, nhưng thứ này bị một lớp da thịt bao lấy, giống như một trái bóng cao su, vốn không nhìn thấy được rõ ràng tình cảnh bên trong.
Ngay khi khỉ con chuẩn bị cẩn thận quan sát trái bóng cao su này.
Nó nghe thấy phía sau có tiếng người chạy.
Quay đầu lại.
Khỉ con thấy một người đàn ông đội mũ bảo hiểm mặc đồng phục công việc màu lam chạy từ trên cầu thang xuống.
Trên người đàn ông này còn mang theo cây cỏ bùn đất, dơ bẩn chật vật không chịu nổi.
Không biết vì sao, khỉ con vừa nhìn thấy anh ta, đáy lòng đã dâng lên lửa giận, nhe răng mình ra, phát ra một tiếng gầm nhẹ với người đàn ông này.
Kích động khó hiểu.
Thô bạo đột nhiên xuất hiện.
Rất muốn xé nát người kia.
Rất muốn rất muốn!
Bản thân khỉ con cũng cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng phẫn nộ thay thế tất cả lý trí, người đàn ông này, giống như chỉ cần mình mới vừa nhìn thấy đã giận không kiềm chế được!
“Khẹc khẹc khẹc khẹc!!!!!”
Khi ánh mắt người đàn ông này nhìn sang.
Khỉ con đột nhiên cảm thấy đầu mình đau quá.
Nó từng xem “Tây du ký” với lão đạo.
Nhìn thấy con khỉ to trong phim dường như cũng thường xuyên ôm đầu kêu đau.
Một lần này.
Bản thân nó lại cảm thấy đầu của mình giống như rạch mở ra.
Kể cả óc cũng bắt đầu sôi trào lên.
“Khẹc khẹc khẹc khẹc!!!!!”
Khỉ con ôm chặt lấy đầu mình.
Mắt bắt đầu trợn trừng lên, cực kỳ giày vò.
Người đàn ông giống như tìm kiếm một phen, cuối cùng nhìn thấy khỉ con.
Lúc này phẫn nộ gầm thét lên:
- Mày mù à!
- Oan có đầu, nợ có chủ!
- Vì sao mày lại không nhằm vào tao.
- Vì sao không thể nhằm vào tao!!!!!
Khỉ con đau đến gần như không thể nào suy nghĩ được.
Nhưng khi người đàn ông này mở miệng nói chuyện.
Hung ác trong cơ thể nó đột ngột bị kích động triệt để ra.
“Khẹc khẹc khẹc!!!!”
Muốn xé nát mày.
Muốn xé nát mày.
Muốn xé nát mày!!!!
Khi khỉ con định liều lĩnh nhào qua.
Trái bóng cao su vốn lăn đến trước mặt nó.
Đột nhiên vỡ ra rồi.
Bên trong là một đứa bé sơ sinh da đầy nếp nhăn.
“Oa oa oa oa... ... ... oa oa oa oa... ... ...”
Tiếng khóc của đứa bé sơ sinh chói tai như vậy.
Giống như ma chú đâm vào đầu, đang không ngừng xuyên qua bản thân!
Đầu của khỉ con càng đau đớn, chính là, khi nó nhìn thấy toàn thân đứa bé sơ sinh, lúc này đầu óc của nó lại giống như nổ ra, cứ đứng bất động tại chỗ.
Đứa bé sơ sinh này.
Có ba cái chân!
- A!
Đứa bé sơ sinh đột nhiên nhảy lên.
Há miệng.
Cắn đầu khỉ con.
Ba chân bám chặt lên trên người khỉ con.
Giống như một đầu dã thú.
Điên cuồng mà cắn xé, không hề cố kỵ, vô cùng tham lam hung ác!
Khỉ con vẫn sững sờ tại chỗ, giống như bị hạ định thân chú, giống như không hề phát hiện ra, vẫn không nhúc nhích.
Chỉ có trong đôi mắt của nó.
Không ngừng có nước mắt trong suốt chậm rãi chảy ra... ...
“Phịch!”
Bóng dáng của hai người cùng rơi từ trên tầng cao của bệnh viện xuống.
Hung hăng nện xuống đất.
Bắn lên một đống bụi bặm.
Lão già bò lên trước, giơ tay túm lấy cổ mình, “Rắc” một tiếng, lại kéo về.
Cảnh sát Trần lại vẫn tiếp tục nằm trên đất, thân thể giãy giụa, nhưng trong lúc nhất thời lại không đứng lên được.
- Cô bỏ qua đi, cô chỉ là một phần phân thân mà thôi, nếu như bản tôn cô đến đây, tôi không dám đánh dù chỉ một cái rắm, còn cút đi rất xa.
- Lại vừa chạy vừa ca tụng cô;
- Trước có Đế Nghiêu sau có trời, pháp thú càng trước Bàn Cổ!
- Nhưng cô mượn một hình chiếu phân thân đi ra, đã định chơi tôi?
- Xì.
- Cũng không phải không thể.
- Đổi lại là tôi trước kia.
- Đoán chừng đã thành công.
- Nhưng một lần này.
- Chà chà chà.
- Tôi lại muốn chơi lớn đó.
Lão già giơ hai tay lên, bắt đầu che mắt, nhảy lên:
- Bịt mắt của bạn, bịt mắt của tôi.
- Không nhìn thấy nữa rồi, không nhìn thấy nữa đâu!
Bĩu môi.
Lão già cười cười.
- Cô vì cảnh sát kia mới đi lên nhỉ? Cảnh sát kia cũng thật thú vị, rõ ràng là quỷ sai, nhưng không thấy bao nhiêu quỷ khí, trên người lại vẫn lóe lên ánh sáng.
- Chậc chậc chậc.
- Có phải cô cảm thấy nhiều năm như vậy mình luôn luôn bịt mắt giả vờ mù làm một vật cát tường cung phụng để đó nên có phần áy náy, vì thế muốn làm chút chuyện để bù lại không?
- Ông định làm gì?
Cảnh sát Trần chất vấn.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, đổi lại là trước kia, tôi sẽ không làm gì cậu ta, cậu ta rất hợp khẩu vị của tôi.
- Nói đến khẩu vị, tôi chợt nhớ tới tôi dường như còn có một đồ đệ, lúc trước cũng rất hợp khẩu vị của tôi.
- Vì nó có thể khỏe mạnh lớn lên.
- Tôi còn cố ý giết cha mẹ nó.
- Có thể nói tôi hết lòng quan tâm giúp đỡ nó.
- Nhưng mà...
- Thật ngượng ngùng.
- Người có liên quan đến tiệm sách kia.
- Một lần này.
- Đều phải chết.
Lão già giơ tay.
Chỉ vào cảnh sát Trần vẫn nằm trên mặt đất.
- Cô đã nhúng tay, tôi không thể thả cho cô đi.
- Ông muốn giết bọn họ, vì sao phải tốn nhiều công phu như vậy?
- Ôi chà chà chà, chậc chậc chậc, tôi đã quên rất nhiều chuyện, nhưng trong một chút ấn tượng còn tồn lại, dường như một lần trước tôi bị chết rất thảm.
- Cho nên một lần này tôi cẩn thận một chút, quanh quẩn đến, từ từ sẽ đến.
- Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra lần trước khi tôi xuất hiện.
- Đắc chí vừa lòng, có vẻ tự mãn giống như tất cả đều nắm giữ trong tay.
- Nhưng liên tưởng đến kết cục.
- A.
- Hiện giờ còn có thể cảm thấy mặt đau rát.
- Ông rốt cuộc... là thứ gì?
- Tôi cũng rất muốn biết đáp án của vấn đề này.
Hai tay lão già túm lấy da đầu mình, xé rách xuống, một cái sừng màu đen mọc ra từ trong đầu ông ta, một tay ông túm lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận