Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 576: Mời hải thần!

Lão Hứa đã từng nói, chuyện này chính cậu ta sẽ xử lý, cậu ta nói rất chân thành, điều này khiến Châu Trạch cũng có chút do dự.
Trước đây khi xem tivi, thật ra anh ghét nhất là nhìn nữ nhân vật chính hoặc những nhân vật phối hợp diễn khác, dưới điều kiện tiên quyết, rõ ràng thực lực của bản thân không được, chỉ biết thêm phiền toái, lại luôn cứ thích bao lớn bao nhỏ mà ôm trách nhiệm lên người mình, cuối cùng xảy ra chuyện, còn phải để vai chính đi xử lý.
Lúc Châu Trạch lên đại học, bị bạn cùng phòng ảnh hưởng, sau khi làm ngoài giờ trở về còn xem Naruto với người bạn này một lát, xem không được nhiều, nhưng anh cảm thấy Sakura chính là loại nhân vật này.
Thành thật mà nói.
Trên chuyện này.
Châu Trạch rất xoắn xuýt.
Nếu Lão Hứa vì bảo vệ người nào hoặc thuần túy là vì nối lại tiền duyên, cưỡng ép ném chuyện này lên người mình, không để người khác quản, sẽ khiến Châu Trạch và những người khác trong tiệm sách cảm thấy rất phản cảm.
Dù sao.
Nếu như chính bản thân cậu ta không xử lý được.
Đến lúc đó vẫn phải nhờ mọi người tới lau mông giúp cậu ta.
Trang bức, giả bộ, đắc ý và hả hê.
Kết quả, bận rộn đến muốn sống muốn chết lại là người khác.
Này còn không bằng lão đạo, tuy rằng lão đạo thường xuyên hút xui xẻo, nhưng lão đạo vốn không vì cố tình chọc xui xẻo nên gặp phải. Lão già rồi, rất tiếc mệnh, sợ chết cực kỳ, lão chỉ biết trong lúc lơ đãng giẫm lên địa lôi, tuyệt sẽ không cưỡi ngựa cầm dao bầu mà xung phong liều chết như ngồi xe tăng thiết giáp!
Nhưng.
Rất có thể chuyện này dính đến hải thần.
Lão Hứa.
Có thể giải quyết được sao?
- Ông chủ, có cần thêm cà phê không?
Oanh Oanh nhỏ giọng hỏi, cô ấy có thể nhìn ra, ông chủ nhà mình đang suy nghĩ chuyện gì.
Châu Trạch lắc đầu.
- Đến, chúng ta tắm rửa một chút, rửa mình thật sạch, rửa đến thơm ngát, sau đó đi ngủ.
Luật sư An quấn quít lấy bé trai đi vào phòng vệ sinh, muốn tắm rửa giúp cậu bé.
Đỏ mắt Châu Trạch có Oanh Oanh quá lâu.
Hiện tại rốt cục anh ta cũng tìm được thứ thuộc về mình..
Vẻ mặt bé trai tràn đầy không vui, nhưng sau khi luật sư An nhận lời ngày mai sẽ dẫn cậu ta đi đón tiểu loli tan học, cậu ta đồng ý khuất phục.
Vì.
Ái tình.
Một lớn một nhỏ đi vào phòng tắm.
Luật sư An còn phải khoe mẽ khoác lác một trận.
Khiến bản thân bé trai tự lên tầng trước, quẹo trái vào gian phòng kia, sau đó nằm trên giường chờ anh ta lên.
Châu Trạch quay đầu qua, nhìn mưa to như thác ngoài cửa sổ.
Không biết vì sao.
Anh luôn cảm thấy trong cơn mưa hôm nay, như nhiều thêm một số không khí khác biệt.
Lão Hứa đi ra ngoài.
Deadpool và cô gái đen còn đang đi bộ ở nghĩa địa công cộng.
Tiểu loli về nhà đi học.
Trong phòng sách lập tức vắng lạnh không ít.
Luật sư An tắm xong, sau khi sấy tóc một hồi, mặc áo ngủ báo vằn của anh ta đi ra.
- A, hai người còn chưa ngủ sao?
Luật sư An như đang hỏi vì sao các người còn chưa đi ngủ?
Châu Trạch lắc đầu.
- Vậy tôi đây đi lên ngủ trước.
Luật sư An lắc đầu.
Xoay người vui vẻ ngâm nga.
Như nhân dân khu đô hộ được giải phóng.
Vô cùng vui vẻ mà lên lầu.
- Luật sư An thay đổi thật nhiều.
Oanh Oanh nhỏ giọng nói với Châu Trạch.
Vừa mới bắt đầu, luật sư An một bộ quan quân quốc quân bị kéo vào thổ bát lộ, nơi này không hợp ý, nơi khác không hợp ý.
- Người ấy mà, kiểu gì cũng sẽ thay đổi.
Châu Trạch không cho là đúng.
- Không phải, ông chủ, Oanh Oanh phát hiện rất nhiều người khi mới quen, cảm thấy người này rất khốc, kết quả vào phòng sách sống lâu rồi, thật giống như đều biến vị.
Oanh Oanh cúi đầu, đang suy tư vấn đề này.
- A, người ta đã hiểu, đây là văn hóa xí nghiệp! Đúng, là văn hóa xí nghiệp hun đúc!
Châu Trạch bưng ly cà phê lên, không muốn tiếp tục đề tài này.
Nhưng trong ly đã trống không.
Che giấu vẻ lúng túng, tùy tiện khẩn trương nhìn lướt qua, phát hiện trong tay Oanh Oanh cầm đã không phải


nữ bộc tự mình tu dưỡng


, Châu Trạch chỉ chỉ quyển sách kia, nói:
- Gần đây cô đang xem sách gì?
-


Doanh nhân tự truyện


, mua quá nhiều nhà, nhưng quá đáng giận, hiện tại dường như nhà đất không tăng giá, mỗi ngày người ta còn phải lo lắng xem rốt cuộc lúc nào nó sẽ ngừng tăng.
- Cho nên người ta định học một chút kinh nghiệm buôn bán, xem có thể hiểu được hay không.
A.
Muốn chuyển từ trí nghiệp anh.
Biến thành gây dựng sự nghiệp anh sao?
- Rất tốt, tôi tin tưởng cô có thể làm được.
Châu Trạch gật đầu, Oanh Oanh muốn gây dựng sự nghiệp, anh vẫn ủng hộ, dù sao thì anh cũng không có tiền tham gia.
- Lão Châu.
Lúc này.
Ở góc hành lang.
Luật sư An ló đầu ra.
Vẫy vẫy tay với Châu Trạch ngồi dưới lầu.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Anh lên xem một chút.
Châu Trạch đứng dậy.
Theo luật sư An lên tầng.
Cửa phòng Hứa Thanh Lãng đang mở, luật sư An dẫn Châu Trạch đi vào, đồng thời nói:
- Tiểu cương thi nhận sai phòng, vào phòng Hứa Thanh Lãng, tôi đi vào dẫn cậu ta ra, kết quả phát hiện điểm khác.
Trước đó, bởi vì phòng sách không đủ phòng, vì thế từng có trường hợp rất nhiều người ở chung phòng.
Tỷ như lão đạo đã từng ở chung với lão Trương, lão đạo đã từng ở chung với Deadpool, ừm.
Dưới tình huống thương cảm thuộc hạ, ông chủ là Châu Trạch không thể không làm gương tốt.
Ở chung phòng với Oanh Oanh và tiểu loli.
Chẳng qua, lão Hứa ngược lại vẫn luôn ở một mình, trong phòng bày biện rất vệ sinh.
Thật ra.
Ngoài vẻ đẹp và thói quen dưỡng da, Hứa Thanh Lãng chưa từng trang điểm quá đậm, cũng không có khuynh hướng về phương diện kia.
Trong phòng cũng không nhìn ra có gì đặc biệt, rất bình thường.
- Không nhìn ra? - Luật sư An hỏi.
Châu Trạch gật đầu.
Không nhìn ra có chỗ nào không đúng.
Luật sư An cười cười, đi tới tường, nói: - Nhìn thấy những khe này không?
Châu Trạch tiến tới, lấy tay sờ sờ, hình như có vết trầy hình lỗ.
Luật sư An cầm một lọ mực nước từ trên bàn sách của Hứa Thanh Lãng, mở nắp, đổ vào sát biên giới cái lỗ kia.
Trong lúc nhất thời.
Như lá bài domino bị đẩy ngã.
Khu vực màu đen bắt đầu chậm rãi khuếch tán và bao trùm ra.
Trong lúc nhất thời.
Tường xung quanh, cộng thêm vị trí trần nhà.
Đều có hắc tuyến đi qua.
Tạo nên một đồ án cực kỳ phức tạp.
Rậm rạp chằng chịt.
Rất là chấn động.
Có trời mới biết Hứa Thanh Lãng đã lén lén lút lút cầm đao khắc khắc ở chỗ này bao lâu.
Cũng thiệt thòi luật sư An chu đáo tỉ mỉ, vậy mà có thể trong lúc vô tình xông tới mà phát hiện ra chuyện này.
- Đây là cái gì?
Châu Trạch hỏi.
- Thỉnh Thần trận pháp, Thỉnh Thần trận pháp của Đạo gia chánh tông.
Luật sư An sờ soạng mái tóc của mình một chút.
Lắc lắc thân thể.
Nói: - Còn thiếu một khâu.
Nói xong.
Luật sư An đi tới bàn học, bò lên trên bàn, phía trên là đèn huỳnh quang, bóng đèn thật dài.
- Tìm được, quả nhiên ở trong này.
Nói xong.
Luật sư An như đã mở ra cái gì.
Một bức họa rũ xuống.
Ở ngay vị trí trung ương trong gian phòng này!
Khi thấy bức tranh này thì.
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Trong tranh là một người giẫm đầu rắn lướt sóng mà đi, bức tranh này rất quen thuộc, chắc chắn là anh đã từng gặp.
Nghĩ tới.
Trong nhà phú hào từng bị hải thần hại chết.
Bức tranh được treo phong phòng khách nhà họ, chính là bức tranh này!
Giống bức được treo trong phòng lão Hứa.
Phải nói là giống nhau như đúc!
Luật sư An chắp chắp miệng, cắn một điếu thuốc trong miệng, một bên châm lửa một bên thầm nói:
- Ông chủ à.
- Nữ đầu bếp nhà anh.
- Thật đúng là thâm tàng bất lộ.
... ... ...
Thông Thành, quảng trường Quốc Tế Năm Châu, mặc dù mới đầu ngày, nhưng đã lạnh vô cùng, trước đây khi Châu Trạch mở phòng đọc sách, trung tâm thương nghiệp này đã gần như là nửa chân đạp vào quan tài.
Hiện tại.
Ngay cả nắp quan tài cũng đã được đóng đinh.
Mấy chục năm trước, tất cả mọi người đều muốn xây nhà lầu, sửa cầu, đó là niên đại xây dựng cuồng ma.
Thời điểm đó, có thể mọi người không ý thức được, thành thị hóa quá thừa thãi ở Trung Quốc lại đến nhanh như vậy.
Xe Nissan ngừng bên lề đường.
Hứa Thanh Lãng xuống xe.
Cậu ta đi rất gấp, không mặc áo khoác, vào giờ này, bên ngoài vẫn có chút lạnh.
Mùa hè đã có thể tính là qua, gió thu mang theo sự hiu quạnh thuộc về mùa thu tới.
Chỗ cũ.
Bảng hiệu tiệm mì còn chưa bị hủy đi.
Ngay cả bảng hiệu phòng đọc sách sát vách cũng chưa bị hủy, chỉ có điều hai cặp câu đối vốn được treo ở hai bên đã được dời tới Phố Nam.
Hứa Thanh Lãng lấy chìa khóa ra, mở cửa cuốn, trong tay cậu ta còn cầm đồ ăn.
Vào nhà.
Đeo tạp dề, bắt đầu quét tước vệ sinh.
Một năm trước, Hứa Thanh Lãng mở tiệm mì ở chỗ này, thật ra có thể tính là anh ta đang kinh doanh dịch vụ giao đồ ăn ngoài, bởi bình thường không mấy khách nhân sẽ thực sự chạy đến tiệm của cậu ta để ăn.
Nhưng trong tiệm vẫn được quét tước rất sạch sẽ.
Giống con người cậu ta.
Quét dọn, lau sàn, lấy thêm khăn lau sạch góc chết, Hứa Thanh Lãng làm rất cẩn thận tỉ mỉ.
Sau đó.
Cậu ta bắt đầu rau xào, nấu cơm.
Rất nhanh.
Ba món ăn một món canh đã được dọn lên bàn.
Ngày hôm nay.
Cậu ta mời khách.
Tháo bỏ tạp dề, rót cho mình một ly rượu.
Hứa Thanh Lãng ngồi bên cạnh bàn, tự rót tự uống.
Rất nhanh.
Phía ngoài, trong đêm tối có một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ đi đến.
Giày cao gót màu đỏ, làn váy màu đỏ, kẹp tóc màu đỏ cùng với... ... đôi môi màu đỏ tươi.
Người phụ nữ đứng ở cửa, có chút câu thúc, sau khi thấy Hứa Thanh Lãng ra hiệu, cô ta đi đến.
Chân của cô ta có chút cong lại.
Nói là khi mình đi bộ đã không cẩn thận bị té. Có thể nhìn ra, cô ta có chút khó chịu, hơn nữa khi xuất phát cũng có chút vội vã, ít nhất là cô ta không có thời gian tính toán phối hợp trang phục.
Hứa Thanh Lãng rót rượu cho cô ta.
Cô ta bắt đầu dùng bữa.
Hứa Thanh Lãng châm điếu thuốc, nhìn cô ta ăn.
- Có phải cô có một người chị?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Tôi có rất nhiều rất nhiều chị.
Người phụ nữ trả lời.
Hứa Thanh Lãng nở nụ cười.
Cậu ta nhớ tới một đêm ở khách sạn, sau đó khi mình tỉnh lại.
Phát hiện trên tủ đầu giường có hai nghìn hay ba nghìn đồng gì đấy.
- Anh muốn giới thiệu chị em của tôi cho anh làm quen?
Người phụ nữ bĩu môi.
Trước mặt một cô gái lại nói tới cô gái khác, nhất định sẽ khiến cô ấy không vui.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu, nói:
- Cô ấy đã chết.
Chết trong lòng ngực mình.
Người phụ nữ sửng sốt một chút.
Vẻ mặt lập tức từ nhiệt tình chậm rãi biến thành trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô ấy buông đũa xuống.
Hứa Thanh Lãng tự nhiên bưng ly rượu lên.
Rượu còn dư lại.
Uống một hơi cạn sạch.
Người phụ nữ đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chặp cậu ta, có chút không dám tin nói:
- Anh biết tôi là ai?
Hứa Thanh Lãng không trả lời vấn đề này, chỉ nghiêng người sang, nhìn phía sau mình, nơi ấy là phương hướng hậu trù.
Nhớ mang máng.
Mỗi đêm, khi mình ở chung với da của cha mẹ.
Người một nhà thật chỉnh tề.
Ăn cơm.
Cậu ta còn nhớ rõ.
Ngày đó.
Tiểu loli cách vách đã đi tới tiệm mình.
Hé miệng.
- Âm ti hữu tự, hoàng tuyền khả độ...
Ở trước mặt mình.
Hút vong hồn cha mẹ mình vào trong miệng, đưa vào Cửa Địa Ngục.
Ngày đó.
Cậu ta nằm sấp trên mặt đất.
Hô.
Khóc.
Xin.
Đối phương.
Lại bất vi sở động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận