Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 982: Nhận nhau! (1)

Lão Trương anh ấy cũng không phải Trầm Hương*. (một nhân vật trong truyền thuyết cổ đại Trung Hoa, là con trai của Dương Thiền (em gái của Nhị lang thần Dương Tiễn) và 1 người phàm, sau này Trầm Hương một mình lên Hoa Sơn cứu mẹ, nổi tiếng với truyền thuyết chẻ núi cứu mẹ)
Cũng không phải mấy đứa bé lớn lên trong viện mồ côi, cũng đã từng được hưởng sự ấm áp của gia đình.
Lui một vạn bước mà nói, đầu năm nay bạn hỏi bao nhiêu người, ông nội của bạn tên là gì, có thể viết ra được, đoán chừng cũng không được bao nhiêu, chớ nói chi là đến ông cố nội.
Châu Trạch cũng có một cái ghế, ngồi ở đằng kia, cầm điện thoại di động, lướt lướt màn hình.
Chuyện luật sư An lật ngược lại, đã lên top tìm kiếm trên Weibo, sự phát triển này, là muốn chỉnh cho người ta đến thân bại danh liệt đi.
Mà luật sư An chỉ nín cười, đưa tay chọc chọc mũi của lão già mũi đỏ, nói:
- Lão củ cải này, chưa từng nghĩ có ngày này chứ gì?
Lão già mũi đỏ hung tợn trợn mắt liếc nhìn luật sư An, sau đó lại tức giận nhìn cháu cố của ông ta một chút.
- Mau nào, tự giới thiệu bản thân một chút đi, không phải là tôi không tin ông, chỉ là cái tính tình này của ông, tôi thật sự rất khó mà tin được, ai có thể đảm bảo được vừa quay đầu lại ông có chơi cái trò cái đại nghĩa diệt thân hay không chứ?
- Nói không chừng ông còn đang rục rịch muốn thử rồi, ít nhất có thể cảm động chính bản thân ông.
Luật sư An đốt điếu thuốc, nhả ra một làn khói, nhìn lão Trương một chút, nói:
- Tôi có nhớ, ông ấy tên là Trương Vệ Vũ, ha ha, đáng tiếc nhà lão Trương anh cũng không có gia phả gia đó, lại mới vừa từ Tân Môn dời đến Thông Thành tới, đoán chừng anh cũng không biết được anh có một ông cố nội như vậy chứ gì?
Lão Trương gật đầu một cái, quả thật là anh ấy không biết.
Ông nội của anh ấy coi như nhóm cảnh sát đầu tiên của nhà nước Cộng Hòa, trước kia làm lính, sau đó bởi vì hy sinh trong lúc làm việc, khi đó ba của anh ấy còn nhỏ, lão Trương đã từng nghe ba của anh ấy nói qua, dường như ba của ông nội của lão Trương cũng hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ lúc ông nội còn rất nhỏ.
Tóm lại.
Truyền thống nhà lão Trương rất khổ cực.
Bởi vì tất cả đều là có người hy sinh, ra đi một cách vinh quang, để lại, không phải mồ côi từ trong bụng mẹ thì chính là con nít.
Cái truyền thống này, cho dù đến đời này của anh ấy, cũng không bị gián đoạn.
Chẳng qua, khá hơn một chút là, lúc anh ấy hy sinh, con trai cũng đã sắp tốt nghiệp trường cảnh sát.
Hơn nữa bây giờ, con trai cũng đã được phân đến nhân chức cấp dưới của anh ấy, cũng được gọi là cảnh sát nhân dân vinh quang.
- A, ha ha, ha ha ha...
Lão già mũi đỏ nhìn cháu cố của mình thì thật sự muốn tức phát điên.
Vào lúc này rồi.
Ông ta thậm chí bất chấp việc nói đến chuyện vừa mới phát sinh.
Mà là trực tiếp mắng:
- Thằng nhóc mày thật ngu ngốc, tự mình làm cảnh sát còn chưa đủ, còn để cho con mình học trường cảnh sát, ông đã từng nhìn thấy tằng tằng tôn của ta rồi, mẹ nó, thật sự là mặt đầy hãnh diện trong bộ cảnh phục.
- Thật con mẹ nó là một gương mặt theo đuổi vinh quang đó.
- y gu ông khổ quá mà.
- Trong lòng ông.
- Sốt ruột lắm đó!
Người đã có tuổi, đối với những chuyện khác, ngược lại đều có thể coi nhẹ rồi, đối với chuyện thế hệ tiếp theo, sẽ coi trọng hơn một chút.
Chỉ tiếc, lão già mũi đỏ bởi vì tính chất công việc hơn nữa còn có chuyện xảy ra mấy năm trước, đối với chuyện bên ngoài cũng không biết được bao nhiêu, ngược lại hai mắt tối thui.
Chờ đến lúc vừa lên.
Tra một chút, nhìn một chút.
Ôi mẹ ơi.
Chụp bức ảnh gia đình ngũ đại đồng đường mà nói.
Có ba cái ghế mà trên đó chỉ đặt một bộ đồng phục.
Cháu nội của mình, bởi vì lúc trước bị thương cũng không sống bao lâu, miễn cưỡng coi như là nửa vinh quang.
Cháu chắt kia, đừng nhắc tới nữa, vẻ ngoài ăn ảnh với nụ cười ngây ngô kia, biểu cảm này rất thích hợp để sau này dán lên bia mộ cho người ta hoài niệm đấy.
Việc này không phải là sai lầm chọc “lão tổ tông” ông ta tức giận hay sao!
- Thật ra thì, cũng không có gì không tốt.
Lão Trương kiên trì giải thích đến cùng.
- Tao nhổ vào!
Lão già mũi đỏ trực tiếp nhổ một bãi nước miếng về phía lão Trương.
Nếu không phải hiện tại đang bị phong ấn, ông ta cũng lười vật lộn với cái phong ấn này.
Thì thế nào cũng phải trực tiếp đè thằng cháu cố này xuống đánh cho một trận!
- Được rồi, chúng ta có thể nghiêm túc một chút không, lão già kia, cháu cố này của ông, thế nhưng là tôi cũng với ông chủ của chúng tôi cứu trở về cho ông.
- Ông thiếu tôi một cái mạng!
Nguyên tắc giống như đàm phán, quan trọng nhất là cái gì?
Chính là nguyên tắc bắt người chân đau đấy.
Mũi của lão già mũi đỏ run lên.
Ông ta không cãi được.
Đây đúng là thiếu một ân huệ rồi.
Chẳng qua là.
Ông ta vẫn có chút ngoài ý muốn mà nói:
- Thứ ở trong cơ thể nó, là cái quái gì?
Một quỷ sai, lại có thể ăn miếng trả miếng một trận với ông ta?
Lão già mũi đỏ cũng là lão giang hồ, một chút ánh mắt độc đáo như thế này thì vẫn phải có.
- Đồ tốt, đồ tốt mà ông chủ chúng tôi cho.
Luật sư An đi tới sau lưng lão Trương, hai tay chống ở trên bả vai của lão Trương,
- Dĩ nhiên, cũng là lão Trương không chịu thua kém, thật ra thì ngay từ đầu đi, tôi không đồng ý.
- Bởi vì tên cháu cố này của ông, tôi thật sự coi thường, những khả năng khác không có, nguyên tắc thì cả rổ, hơn nữa, chỉ còn thiếu trên trán dán một tờ giấy viết vì nhân dân phục vụ nữa mà thôi.
- Là ông chủ chúng tôi, phát thiện tâm, sau khi anh ta hy sinh, mới cứu trở lại, ha ha, ông cũng biết, mấy năm nay, sau khi tôi từ địa ngục đi ra, vẫn làm nghề này, tôi đấy à, cũng giúp được một số chuyện nhỏ không đáng kể.
- Về phần thứ ở trong cơ thể của cháu cố nhà ông.
- Nói ra.
- Sợ hù chết ông.
- Nhưng tôi vẫn còn do dự có nên nói với ông hay không.
- Cứ như vậy đi.
- Trước tiên tôi hỏi ông chuyện này.
- Tôi cần tự ông đồng ý.
- Đừng để lão tử phải làm hướng dẫn viên du lịch cho ông, vừa cho ăn vừa cho ngủ.
- Đến cuối cùng ông quay đầu một cái, muốn làm trung thần của âm ty, tôi còn phải giết người diệt khẩu, rất phiền toái?
- Đúng không.
- Lão Trương.
- Anh có thể hiểu được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận