Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 473: Cho mày niềm vui bất ngờ

Đáng tiếc, lúc này lão đạo khéo hiểu lòng người nhất, biết phỏng đoán Thánh tâm nhất lại không ở đây.
Nếu không, sau khi lão ta nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ lấy điện thoại di động ra lưu lại một tấm kinh điển giúp ông chủ nhà mình.
Máu tươi bắn tung toé.
Dưới màn máu vừa lãng mạn vừa xa hoa.
Ghế sa lon đơn giản phối hợp với vẻ thản nhiên trên mặt ông chủ nhà mình.
Điểm chuế thêm thần sắc khiếp sợ của mấy người cảnh sát bên cạnh.
Haya!
Hiện tại Châu Trạch hơi nhớ lão đạo.
Cũng hiểu được hẳn là mình phải giục lão Trương và lão An một chút, sớm ngày đưa lão đạo ra ngoài.
Sa lon không ngừng phun máu tươi, Châu Trạch chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không khiến anh bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, hay sắc mặt xám ngoét.
Vương tọa do xương trắng tích lũy anh cũng đã từng thấy.
Đây chỉ là tràng diện nhỏ.
Thậm chí ngay cả việc diễn kịch, giả vờ che lấp sợ hãi ông chủ Châu cũng chẳng muốn giả vờ.
Cũng giống như ngay từ đầu lão Trương cảm thấy hơi sợ khi gặp phải người quen của cơ thể này, nhưng trên thực tế, mấy thứ như DNA cùng với vân tay căn bản không thể làm giả được.
Ngay từ đầu, lực chú ý của cảnh sát Trần đặt ở máu tươi trên đất, sau đó lại dừng lại trên người Châu Trạch lâu hơn một chút, một màn khiến người ta tê cả da đầu, ngay cả đáy lòng cô ấy cũng trầm xuống, mấu chốt là một màn này phát sinh quá đột ngột, hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào.
Nhưng người đàn ông trước mắt này, người đàn ông ngồi xuống sô pha dẫn đến hết thảy phát sinh này lại như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thậm chí.
Còn tự nhiên nhếch chân lên.
Giống như muốn bày ra bộ dạng BOSS.
- Trên ghế sa lon này có thứ gì vậy? - Lão Trương lập tức nhích tới gần.
Đầu tiên là cô bé lạc đường bị ngược đãi.
Ngay sau đó là biệt thự không một bóng người.
Phát hiện phòng nhỏ thờ tượng Phật.
Lại thêm sofa lúc này.
Biệt thự này, cái nhà này khiến người ta cảm thấy áp lực và quỷ dị, càng lúc càng đáng sợ.
- Xốc lên nhìn xem chẳng phải sẽ biết rồi sao.
Châu Trạch đứng lên, hướng bàn tay về phía đáy sofa lục lọi một hồi, nói: - Nơi này đã từng bị lật lên, có một đường hở nhỏ.
- Chúng ta xốc lên?
Lão Trương hỏi Châu Trạch, lúc này, anh ta không quan tâm cảnh sát Trần nữa.
Gặp phải loại chuyện quái dị này, phản ứng đầu tiên của lão Trương vẫn là nghe lời Châu Trạch nói. Dù sao ở phương diện này, Châu Trạch cũng có nhiều kinh nghiệm hơn cảnh sát.
- Một, hai, ba!
Cảnh sát Trần đứng bên cạnh không lên tiếng ngăn cản, nhìn hai người đàn ông xốc miếng lót sofa lên.
Trong ghế sa lon không có gì.
Giống như đã bị người trắng trợn đào mất một phần vậy.
Mà ở trong này.
Còn lưu lại một túi nhựa màu trắng, chỉ có điều hiện tại túi nhựa đã bị nổ nát.
- Huyết tương.
Châu Trạch nói.
- Chỉ có điều là huyết tương giả, hơi đơn sơ.
Với tư cách là bác sĩ ngoại khoa, Châu Trạch tuyệt không cảm thấy xa lạ với thứ như huyết tương này. Trên thực tế, máu và máu tồn kho dùng để chữa bệnh trong nước vẫn mâu thuẫn tới mức khó có thể điều hòa. Loại mâu thuẫn này dính đến các mặt, ngay cả bác sĩ cũng khó có thể nói rõ ràng nguyên nhân cụ thể và trật tự, khỏi phải nói tới phải làm thế nào mới giải quyết được.
Cảnh sát Trần quỳ thấp xuống, khiến mặt mình kề sát huyết tương trên đất hơn.
Châu Trạch nhìn người phụ nữ này, theo bản năng khịt khịt mũi theo.
- Máu tươi rất mới. - Cảnh sát Trần nói.
Rốt cuộc cô là cương thi hay tôi là cương thi?
Đột nhiên ông chủ Châu cảm thấy dựa vào thiên phú của nữ cảnh quan này, không làm cương thi thật đáng tiếc, làm việc của loài người quá nhàm chán lại không có tính khiêu chiến, giao cho Oanh Oanh nhà mình đi làm tốt hơn.
Như vậy phía dưới của Oanh Oanh sẽ không băng.
- Gọi điện thoại cho cục cảnh sát Thông Thành các người, kêu bọn họ lập tức phái người qua đây. Mấy người đi lấy vân tay trên cửa ra vào chung quanh, đồng thời cấm người ngoài đi vào.
Mấy đồng chí đồn công an lập tức gật đầu, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Cảnh sát Trần đứng lên, nhìn thoáng qua lão Trương rồi lại nhìn Châu Trạch, nói:
- Ba người chúng ta sẽ lục soát lại biệt thự này một lần nữa.
Sau đó.
Lão Trương và cảnh sát Trần lập tức đi lên tầng hai.
Châu Trạch bị phân phối làm nhiệm vụ tiến hành lục soát ở tầng một.
- Người phụ nữ này còn dám mệnh lệnh cho mình.
Ông chủ Châu cảm thấy, loại việc độ khó cao như canh gác mới là công việc chuyên dành cho mình, về phần lục soát, thực quá phiền toái.
Quay đầu lại.
Vừa liếc nhìn sofa bẩn thỉu.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy việc sớm rửa sạch hiềm nghi cho lão đạo, để lão ta được thả ra, đúng là nhiệm vụ cấp bách nhất hiện nay.
Mọi ngày có thể nói rằng.
Loại chuyện kéo phiền phức này không phải vẫn luôn là trách nhiệm của lão đạo sao? Vì sao lần này lại đến phiên mình?
Tùy ý mở phòng bếp, Châu Trạch còn mở tủ bát và tủ lạnh, không hề phát hiện thứ gì.
Đi ra khỏi phòng bếp, Châu Trạch lại đi vào phòng vệ sinh.
Bởi vì đây là biệt thự liên hợp, đương nhiên diện tích của nó lớn hơn nhà thuê không ít, có ba tầng, nhưng diện tích thực tế lại không quá lớn.
Trong phòng vệ sinh được sắp xếp khá chỉnh tề, thậm chí có thể dùng từ không nhiễm hạt bụi để hình dung.
Trên gạch sạch sẽ tới mức có thể coi thành gương chiếu.
Châu Trạch bỗng nghĩ tới một điểm.
Đó chính là nếu huyết tương có thể bị bảo tồn trong ghế sa lon.
Như vậy.
Người quét tước cái nhà này.
Là chủ nhân vốn có của nhà này.
Hay là... ...
Châu Trạch mở nắp thùng nước ra trước.
Bởi vì chuyện Quỷ Ngọc lần trước.
Dẫn đến ông chủ Châu có chấp niệm thật sâu với nơi như phòng vệ sinh này.
Nắp thùng nước không có gì lạ.
Châu Trạch xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc trước, mấy đồng chí của đồn công an đã lục soát điều tra nơi này một lần, trong nhà này không có ai, Châu Trạch cũng nghĩ rằng mình không có thu hoạch gì.
Bản thân mình.
Nào có thể chất không may mắn giống lão đạo.
Đúng không?
Mới vừa đi tới cửa phòng vệ sinh.
Châu Trạch liền dừng bước lại.
Quay đầu.
Vừa liếc nhìn bồn cầu kia.
Anh lại do dự một chút.
Tự giễu nói: - Nhất định là mình suy nghĩ nhiều.
Đi tới trước bồn cầu.
Châu Trạch đưa tay mở bồn cầu lên.
- Ha ha.
Châu Trạch cười cười.
Phía dưới nắp che bồn cầu.
Là gương mặt của người phụ nữ già nua tóc bạc trắng.
Gương mặt nhìn Châu Trạch.
Như đang cười.
... ... ...
- Rốt cuộc ông chủ họ Từ kia có lai lịch thế nào?
Cảnh sát Trần và Trương Yến Phong cùng nhau lục soát tầng hai và tầng ba, khi lục soát, bỗng nhiên cô ấy mở miệng hỏi.
- Ừm?
Lão Trương sửng sốt, không ngờ tới cảnh sát Trần lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
- Ah, anh ta là ông chủ tiệm sách, tiệm thuốc kia cũng do anh ta mở, mở ở cách vách tiệm sách.
- Anh ta có tiền như vậy sao?
Mở hai tiệm ở Phố Nam.
Việc làm ăn của tiệm thuốc vẫn khá tốt, nhưng cô ấy đã từng thấy thiết bị trong phòng giải phẫu, đây không phải chi phí một tiệm thuốc có thể gánh được.
Huống chi.
Phòng đọc sách cách vách còn là một tiệm làm ăn thua lỗ.
Lão Trương do dự một chút, tìm từ trong chốc lát, lúc này mới cặn kẽ giới thiệu ông chủ nhà mình:
- Anh ta lười muốn chết, suốt ngày không muốn làm việc, chỉ muốn nằm trên sofa phơi nắng.
- Gia đình vợ anh ta rất có tiền, mở một bệnh viện tư nhân cỡ lớn trong thành phố, anh ta là con rể ở rể, cũng có thể nói là ăn cơm chùa.
- Ỷ vào nhà vợ có tiền mà lăn lộn qua ngày.
- Sao tôi cảm thấy anh ta không phải loại không thể chịu nổi như anh kể.
Cảnh sát Trần nhíu nhíu mày.
Cô ấy nhìn Châu Trạch mặc áo blu trắng đi từ trong phòng giải phẫu ra, nhất là thái độ thản nhiên khi Châu Trạch đối diện với một màn trên sofa.
- Cũng đúng, đầu năm nay, muốn ăn cơm bao (trai bao) làm con rể vàng ở rể cũng phải có năng lực, đúng không? Người bình thường muốn sống tháng ngày như vậy, muốn bán đứng tôn nghiêm của mình, người khác cũng không thèm, không quan tâm tới.
Nói xong.
Trương Yến Phong đẩy cửa phòng ngủ ra.
Bên trong có một treo tấm ảnh cưới ở đầu giường.
Trên vách tường đối diện đầu giường lại có treo một bức tranh rất lớn, trên tranh sơn dầu vẽ đồng ruộng quê nhà. Tuy nói lão Trương là người thô lỗ, không có hiểu biết gì về nghệ thuật, nhưng chỉ nhìn bằng ánh mắt của người bình thường đã hiểu được bức tranh này vẽ không tệ.
Chỉ là.
Trong phòng ngủ treo bức tranh lớn như vậy, ngay cả ngăn tủ TV đều chỉ có thể đặt ở một bên, hình như không cân đối lắm. Nhưng cái này cũng không sao cả, nói không chừng chủ nhân căn nhà này thích kiểu không cân đối như vậy thì sao?
Trương Yến Phong quay đầu lại, phát hiện cảnh sát Trần cũng đang quan sát bức tranh sơn dầu này, cười nói: - Cô cũng thấy nó rất đẹp sao?
- Thoạt nhìn bức tranh được vẽ rất tốt, nhưng trên thực tế nó chỉ là bức tranh trống rỗng không có linh hồn, thuộc về loại hình học rất khá kiến thức cơ bản, bức tranh này bắt chước họa tác của danh gia nước ngoài, tràn đầy tượng khí.
- ... ... - Lão Trương.
- Quan trọng nhất là anh không phát hiện sao?
Nói xong.
Cảnh sát Trần đi về phía trước hai bước.
Đè ngón tay của mình trên tranh sơn dầu.
Sau đó lấy ra.
Trên ngón tay rõ ràng còn dính thuốc màu.
- Bức tranh này vừa mới hoàn thành, không quá hai ngày. - Cảnh sát Trần vừa nói vừa lui về phía sau hai bước, sau đó nói với Trương Yến Phong: - Lấy bức tranh này xuống xem một chút.
Trương Yến Phong gật đầu nhón chân lên, lấy bức tranh xuống.
Sau khi bức tranh bị lấy xuống.
Vách tường màu trắng nhạt lập tức đột ngột hiển lộ ra.
Vách tường này.
Tạo thành cách biệt khá lớn so với phần tường chung quanh, như vừa được trát lên vậy.
- Lấy bức tranh này làm vật che lấp sao? - Trương Yến Phong nói.
- Không. - Cảnh sát Trần đưa tay đè lên trán mình, trầm tư nói: - Hiện tại tôi có dự cảm rất xấu, hẳn là trong vách tường cất giấu... Ừm, anh cũng có thể hiểu.
Trong sofa phòng khách nhiều huyết tương như vậy.
Từ đâu ra?
- Anh ta tốn hao nhiều tâm tư như vậy để vẽ bức tranh này, không giống như vì che lấp, mà là một loại hành vi bày tỏ thỏa mãn.
Giống như chuyện những nghệ thuật gia làm trong mắt người thế tục vậy, thật ra đó là vì theo đuổi cảm giác thỏa mãn trong nội tâm, cho dù bản thân mình làm những chuyện như vậy, cũng không có giá trị và ý nghĩa gì.
Nói ngắn gọn, giống như người thích cố ý làm ra chút động tĩnh khiến nhiều người chú ý trong lớp học, cho dù kẻ này bị bạn học thầm mắng trẻ trâu, nhưng bọn họ vẫn dương dương đắc ý cảm thấy mình rất giỏi.
Trong lúc nói những lời này, cảnh sát Trần vẫn nghiêm trang như cũ, cho dù cô ấy nói hết lời bẩn thỉu này tới lời bẩn thỉu khác, nhưng cô ấy không khiến người ta cảm thấy cô ấy đang nói lời thô tục phản cảm.
- Trong xe tôi có công cụ, tôi xuống phía dưới lấy công cụ.
Trương Yến Phong và cảnh sát Trần cùng xuống tầng, bọn họ vốn định đợi lát nữa lại đào vách tường sau bức tường đến xem.
Mới vừa đi lên phòng khách tầng một.
Đã nhìn thấy Châu Trạch mới vừa rửa mặt xong, đi từ phòng vệ sinh ra, đang cầm giấy lau cằm của mình.
- Chúng tôi có phát hiện trên tầng, đợi lát nữa anh giúp một tay, chúng ta cùng đào tường.
Cảnh sát Trần nói với Châu Trạch.
Dù gì Châu Trạch cũng không phải cảnh sát, nếu như cô ấy muốn mời Châu Trạch hỗ trợ, đương nhiên không thể nào đơn thuần ra lệnh giống như ra lệnh cho đám cấp dưới.
Vừa nghe thấy bản thân phải đào tường.
Ông chủ Châu đã cảm thấy rất ưu thương.
Tốt xấu gì bản thân mình cũng là ông chủ mở hai tiệm lớn.
Vì sao trong mắt người này, mình phải làm công việc trùng tu xây dựng?
Lập tức.
Châu Trạch đưa tay chỉ vào phòng vệ sinh sau lưng, nói:
- Trong bồn cầu có kinh hỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận