Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1537: Bắt sống (2)

- Nếu không, đặt trong đũng quần của ông mà ân cần săn sóc tầm vài ngày đi, đoán chừng là có thể dùng được đấy.
- Đừng có đùa kiểu ấy chứ, nơi đó có thể tùy tiện đặt những thứ khác vào được sao?
- Không thử một chút thì sao biết được.
Luật sư An ném một viên bi thủy tinh ra, ném cho tiểu Hầu Tử đi chơi, sau đó cả người anh ta ngả ra sau dựa vào trên ghế sô pha, ở trong phòng riêng bên trong, Trương lão đầu đã bắt đầu tra hỏi rồi, đoán chừng là không dùng đến anh ta đâu, anh ta cũng thoải mái rảnh rỗi.
- Rốt cuộc cũng bắt được thứ này rồi, dạo này vì chuyện của nó, chuyện sỏi thận của tôi cũng bị chậm trễ rồi.
- Nói mới nhớ, anh làm phẫu thuật ở bệnh viện nào vậy? - Lão đạo tò mò hỏi.
- Làm gì?
- Đưa chút đồ bổ cho anh nha, anh nghĩ thử xem đi, lúc làm phẫu thuật xong phải nằm viện, những người ở giường bên cạnh đều có người đến thăm, chỉ có một mình mình lạnh lùng yên lặng không có, chuyện này lúng túng biết bao nha.
- Ông nói rất có lý nha, tôi ở bệnh viện Nhân Ái Mona Lisa, trước đó đã đặt hẹn, chẳng qua là bị chậm trễ.
- Ồ, tại sao không đến bệnh viện của nhà họ Lâm?
- Ông chủ và người ta cũng đều đã như vậy rồi, tôi lại đi cọ tiện nghi gì chứ, có gì thú vị sao?
Vào lúc này, Châu Trạch vừa mới tắm xong đi ra, nghe được lời luật sư An vừa mới nói, mở miệng nói:
- Nếu như có thể mà nói, đổi bệnh viện đi.
- Sao? - Luật sư An có chút không hiểu.
- Nói như thế này, tôi không nói tuyệt đối, nhưng nói thế này đi, loại tên bệnh viện mang theo 'Hiện đại' 'phong cách phương đông' 'Nhân ái' 'Phụ khoa' 'Elizabeth' như thế này, xác suất lớn đều là hệ thống Phủ Điền đi.
(*hệ thống bệnh viện tư nhân trực thuộc Phủ Điền, Phúc Kiến chuyên về sinh lý nam, nữ, hiếm muộn, phẫu thuật thẩm mỹ)
- Vẫn luôn nghe là hệ thống Phủ Điền hệ thống Phủ Điền, chỉ biết là là không tốt, nhưng rốt cuộc thì hệ thống Phủ Điền là gì chứ?
Lão đạo mở miệng hỏi, ông ta biết rõ, chắc chắn là ông chủ nhà mình biết rất nhiều về chuyện này.
- Chính là Phủ Điền của Phúc Kiến, mấy năm đầu có một nhóm đông người đi ra từ nơi đó, dán thông báo quảng cáo bằng da trâu tươi ở trên những cây cột điện trên đường về chữa trị không có thai hay vô sinh nam chứng tiết sớm, chính là bọn họ đó.
- Sau đó sản nghiệp mở rộng, bắt đầu mở bệnh viện, chẳng qua là vẫn chạy theo con đường cũ, trước làm quảng cáo tuyên truyền bùng nổ, lừa người ta đi vào, làm một phẫu thuật giải phẫu cắt bao quy đầu nói trước là năm trăm tệ, lúc cắt được một nửa thì nói với người là cần năm ngàn.
- Há, là như vậy sao, vậy xem ra vẫn phải đến bệnh viện chính quy đi, phải là tên bệnh viện thứ mấy của thành phố gì đó, Bệnh viện Trung tâm, bệnh viện chi nhánh trực thuộc Bệnh viện Nhân dân gì đó mới là chính quy đúng không?
Châu Trạch vừa cầm khăn lông lau tóc vừa đáp lại:
- Xem vận may đi, lúc trước, trong một vài bệnh viện chính quy, một vài khoa còn có thể cho bên người thuê nữa, hình như là mấy năm gần đây đã mới có quy định về cấm chuyện này rồi, nhưng cũng không thể hoàn toàn đảm bảo được, dù sao thì vẫn là truyền thống trên có chính sách dưới có đối sách đi.
- Đúng rồi, lão An, anh nghĩ thế nào mà đến cái bệnh viện Mona Lisa kia vậy chứ?
Lão An có chút ngượng ngùng mà sờ chóp mũi một cái, ngược lại thành thật, ở chỗ này, quả thật là cũng không cần giấu giếm gì cả, dù sao thì trong lòng mọi người cũng đã sớm biết rõ thiết lập của người nào là như thế nào rồi.
Cho nên trực tiếp trả lời:
- Bệnh viện đó, y tá nhỏ phát truyền đơn cho tôi, là thật xinh đẹp nha.
- Ầm!
Đúng lúc này.
Trong phòng riêng truyền đến tiếng nổ.
Lão Trương, người trước đó cũng đang ngồi ở trên ghế sô pha nghe mọi người trò chuyện về chuyện xưa của bệnh viện Phủ Điền kia, lúc này anh ấy lập tức giật mình nhảy phắt lên một cái, trực tiếp phóng vào trong gian phòng riêng, trong miệng lo lắng kêu lên:
- Tổ tông của tôi!

Vụ nổ ở trong phòng riêng cũng không tạo thành thiệt hại quá lớn, lại càng giống như là có một cơn lốc càn quét qua hơn, lật tung một vài thiết bị cùng với đồ trang trí ở trong phòng.
Sau khi đẩy mở cứ tiến vào, lão Trương nhìn thấy đứa bé trai vẫn đứng ở đó như trước, ở trước mặt, người phụ nữ kia, cả người từ trên xuống dưới đều bị trói bằng sợi tơ màu đỏ, vẫn đang không ngừng giãy dụa.
Động tĩnh trước đó, hẳn là do người phụ nữ này dự định thử trốn khỏi nơi này một lần.
Thật ra thì, ở bên ngoài cũng còn tốt, nhưng cũng đã bị bắt về tiệm sách rồi, lại còn muốn bỏ chạy, chuyện này cũng quá không thực tế rồi.
Châu Trạch cùng luật sư An cũng đi vào trong gian phòng riêng, luật sư An trông thấy một màn như vậy, ngược lại đôi mắt sáng lên một phen, nói:
- Dây đỏ là một loại nghệ thuật nha.
Lòng bàn tay của đứa bé trai đè xuống.
Cơ thể người bị phụ nữ bị đè xuống.
- Hỏi xong chưa? - Châu Trạch hỏi.
Đứa bé trai có chút áy náy mà lắc đầu một cái, ngay sau đó nhìn về phía luật sư An, nói:
- Anh làm đi.
- Ha ha.
Luật sư An vui mừng khôn xiết mà xoa nắn hai tay tiến vào, đồng thời không quên dặn dò mọi người ở bên ngoài một câu:
- Mang cửa đi.
...
- Người không sao chứ? - Lão Trương ân cần hỏi.
- Không có việc gì.
Đứa bé trai khoát khoát tay, chẳng qua là trên gương mặt vẫn còn có chút uất ức.
Ông ta sẽ không thừa nhận là bản thân đang cạnh tranh gì đó với luật sư An, ông ta chỉ cho là đơn thuần là do bản thân mình và luật sư An không hợp nhau mà thôi.
- Đây, khăn lông đây.
Lão Trương cầm khăn lông đưa cho đứa bé trai.
Đứa bé trai nhận lấy mà lau lau mặt, chân thành nói với lão Trương:
- Ngày mai, tôi sẽ công bố bổ nhiệm mới cho ông chủ của các người, sau khi ông chủ của các người thăng thành tuần sứ xong, những thủ hạ trước đó như các người, từng người một, đều tương đương với việc được giải thoát khỏi giam cầm trước đó, sẽ không còn bị đè làm quỷ sai nữa rồi.
- Nhưng tôi thật sự có chút không còn lời nào để nói, tại sao công trạng ở trên chứng nhận quỷ sai của anh lại ít như vậy chứ?
- Tôi nói này, có phải là anh có vấn đề về nhận thức hay không chứ, lúc trước đều tập trung vào chuyện bắt trộm mà quên mất chuyện bắt quỷ rồi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận