Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 763: Đến đây, quan nhân (2)

Châu Trạch mới vừa quan sát người ta xong, lại nhìn thấy nữ bộc nhà mình đang nhìn chằm chằm vào người ta, người phụ nữ cũng cảm nhận được ánh mắt của Oanh Oanh, nhìn sang Oanh Oanh, mỉm cười, sau đó ngồi yên về chỗ, nhìn thẳng màn hình lớn trước mặt.
- Ông chủ, anh thích cô ấy sao?
Oanh Oanh dán sát miệng tới bên lỗ tai Châu Trạch nhỏ giọng hỏi.
- Hả?
- Ông chủ, không phải anh muốn có cục cưng sao?
- Tôi cảm thấy.
- Cô ấy dễ sinh con đấy!
- Hơn nữa hiện giờ sữa bột không an toàn, chắc cô ấy cũng có thể tự mình cho bú được.
- Hơ... ...
- Còn có, cô ấy thật thành thục mà.
Nói xong.
Oanh Oanh thật bất đắc dĩ chu môi
Thật buồn rầu nói:
- Làm sao bây giờ, người ta cứ vĩnh viễn còn trẻ như vậy, vĩnh viễn không thể già.
- Vĩnh viễn không thể trở nên thành thục quyến rũ như cô ấy được.
- Làm sao bây giờ đây, ông chủ.
Phụ nữ cẩn thận, Oanh Oanh tự nhiên có thể biết được khẩu vị của ông chủ nhà mình sẽ cảm thấy hứng thú với kiểu phụ nữ nào.
Thậm chí, có đôi khi Oanh Oanh cũng sẽ nghĩ, sở dĩ ông chủ nhà mình luôn rất lạnh nhạt bác sỹ Lâm, trừ bỏ mang đến vận rủi giống như Mộc Thừa Ân mang đến cho người bên cạnh ông ta ra, có phải cũng đang đợi bác sỹ Lâm lại thành thục hơn chút nữa không?
- Oanh Oanh à?
Châu Trạch hạ thấp giọng.
- A?
- Về sau không được tùy tiện nói lung tung lời oán giận này ở bên ngoài, bằng không sẽ bị đánh.
Ánh đèn dần dần tắt đi.
Biểu diễn chính thức bắt đầu.
Thời gian cả tiết mục có hơn một giờ, cảm giác ca múa bình thường, nhưng tiết mục biểu diễn với đoàn ngựa thồ trái lại rất hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Khi biểu diễn sắp kết thúc.
Người phụ nữ ngồi bên tay trái Châu Trạch lấy điện thoại ra, giống như nhận một cuộc gọi, sau đó đứng dậy, bước nhanh rời khỏi chỗ ngồi đi ra ngoài.
Qua vài phút, cô gái này lại quay lại, ngồi trên chỗ lúc trước.
Không bao lâu, biểu diễn kết thúc, mọi người bắt đầu tan cuộc.
Châu Trạch nắm tay Oanh Oanh, không lưu lại quá lâu ở đây, khi đi thẳng tới cửa khu du lịch thuê xe chuẩn bị trở về khách sạn.
Oanh Oanh giơ tay kéo Châu Trạch, chỉ ra sau.
Châu Trạch quay đầu nhìn lại, phát hiện người phụ nữ kia ở ngay sau hai người, giống như cũng đang thuê xe.
- Ông chủ, nếu không tôi đánh hôn mê cô ấy rồi khiêng về khách sạn nhé.
Châu Trạch giơ tay búng lên đầu Oanh Oanh.
- Trong đầu chỉ nghĩ gì vậy.
Xe đã đến.
Châu Trạch ngồi vào xe.
Hơn hai mươi phút sau.
Xe đến khách sạn.
Hai người mới vừa xuống xe.
Đã nhìn thấy một chiếc xe khác dừng lại trước cửa khách sạn.
Hành khách xuống xe.
Chính là người phụ nữ lúc trước đã ngồi cạnh mình.
- Chậc chậc, ông chủ, đây còn giảm luôn được cả chuyện khiêng về nhỉ.
Châu Trạch lắc đầu, không nói gì, anh đã nhận thấy được gì đó không bình thường.
Khi vào thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại.
Người phụ nữ kia cũng đi đến.
Sau đó.
Khi thang máy đến tầng tám chỗ phòng Châu Trạch.
Châu Trạch và Oanh Oanh đi ra.
Người phụ nữ kia cũng đi từ trong thang máy ra.
Oanh Oanh khẽ nhíu mày.
Nếu đến lúc này rồi mà vẫn không thể nhận thấy được có gì khác thường, vậy phản ứng cũng quá chậm chạp đi.
Trên thế giới này, thật sự sẽ có rất nhiều chuyện trùng hợp không thể tưởng tượng được.
Nhưng Châu Trạch không tin loại chuyện như vậy sẽ phát sinh ở trên người mình.
Sau đó.
Chờ Oanh Oanh lấy thẻ phòng ra.
Khi mở cửa.
Người phụ nữ kia lại đứng ở cửa phòng đối diện phòng Châu Trạch.
Lấy thẻ phòng ra.
Mở cửa.
Châu Trạch dừng bước, chưa đi vào phòng mà xoay người lại.
Người phụ nữ kia cũng xoay người.
Nghiêng sang bên.
Chỉ vào gian phòng của mình.
Mỉm cười nói:
- Có muốn tiến vào ngồi một lúc không, bộ đầu đại nhân của tôi?
Không do dự nhiều, Châu Trạch đi vào phòng đối phương, thiết kế trong phòng này giống với căn phòng của mình.
Người phụ nữ lấy lá trà trong túi xách của mình ra, rót một tách trà, đưa vào trong tay Châu Trạch.
Cửa phòng không đóng.
Tuy rằng Oanh Oanh không vào, nhưng vẫn đứng ở cửa phòng mình, đây cũng không phải vì giám thị cái gì, mà thuần túy vì lỡ như có việc gì thì mình có thể lập tức xông tới.
Về kỹ năng đỡ cho chủ.
Oanh Oanh đầy đủ.
Châu Trạch ngồi trên ghế sofa, vắt chân lên, không chạm vào trà trên bàn trà.
Đi tới thật ra đã xem như dấn thân vào nguy hiểm nho nhỏ rồi, Châu Trạch cũng không có hứng thú vì thể hiện phong độ của mình mà đi uống nước trà của cô ta
- Trước giới thiệu một chút, tôi họ Mộc.
Châu Trạch híp híp mắt.
Hơi bất đắc dĩ và đau đầu.
Chuyến đi Lệ Giang này.
Sao lại dính dáng lên cầu họ Mộc chứ?
Rút củ cải còn mang theo bùn, dây dưa không thôi?
- Mộc Vương phủ từng thống trị nơi này mấy thời đại, tuy rằng sau khi dương gian giải phóng uy thế đã tan như mây khói, nhưng ở nơi tối tăm khác, thật ra vẫn lấy Mộc Vương phủ là chủ đạo.
Châu Trạch nâng tay, cắt ngang lời đối phương, hơi buồn cười nói:
- Không ngờ như thế, Mộc Vương phủ mấy người đã bao trùm cả sản nghiệp quỷ sai nơi này?
Hiện tượng này tương đối phổ biến ở cổ đại, bởi vì ở cổ đại bị hạn chế về giao thông và điều kiện thông tin, trừ bỏ vài huyện lệnh huyện thừa số ít quan của một huyện là do triều đình trực tiếp bổ nhiệm ra, phần đông quan lại nhỏ phía dưới thật ra đều là người địa phương, dòng chảy thượng quan kiên cường, thường sẽ bởi vì vậy mà tạo thành cục diện đại tộc địa phương nắm quyền lực chân chính trên thực tế.
Rất nhiều huyện lệnh quen thuộc đọc tứ thư ngũ kinh sau khi đến địa phương, nói ra đều không sai khiến được đại tộc địa phương.
Cho dù là hiện đại, tình huống này cũng không hiếm thấy, nhất là ở nơi bầu không khí quan hệ nhân tình tương đối nặng.
Có thể hơn phân nửa trong một ngành hoặc một đơn vị đều là quan hệ họ hàng bạn bè.
Tuy rằng Châu Trạch không chờ mong gì âm ty càng ngày càng mục nát, nhưng thật sự không quá tin tưởng, Mộc Vương phủ quan thổ ty nhỏ thế tục đời trước này lại có thể duỗi tay ra dài như vậy.
- Không phải quỷ sai và bộ đầu địa phương đều là con cháu nhà họ Mộc, nhưng bắt đầu từ mấy trăm năm trước, Mộc Vương phủ đều sẽ tự mình sắc phong quỷ sai bộ đầu tế điện địa phương, thậm chí ban thưởng cho họ “Mộc”.
- Dần dần, truyền thống này cũng được giữ lại và truyền thừa xuống.
- Tôi tên Mộc Điệp.
- Cũng là quỷ sai nơi Lệ Giang này.
- Rất hân hạnh được biết ngài.
Châu Trạch hơi nghiền ngẫm nói:
- Cho nên, nữ quỷ sai bị diệt khẩu kia là vì cô ta không mang họ Mộc?
- Ở chỗ nào đều có hiện tượng này, không phải sai.
Mộc Điệp lơ đễnh.
Một vòng luẩn quẩn tự nhiên có quy củ của một vòng luẩn quẩn, nữ quỷ sai đáng thương bị diệt khẩu kia, chỉ có thể nói vận khí của chính mình không được tốt, đi tới một đơn vị quan hệ bám váy quần nghiêm trọng.
- Cô chủ động tới gần tìm tôi, là vì cái gì? Tôi nghĩ, chắc không phải vì báo thù cho Mộc Thừa Ân đi?
Ông chủ Châu ước gì đối phương gật đầu.
Cứ như vậy, giải quyết luôn cô ta, cũng yên tâm.
Ban đầu ở Từ Châu, mình gần như quét sạch quỷ sai địa phương Từ Châu, không có đạo lý hiện giờ làm bộ đầu, lại càng sợ sệt hơn trước.
Sau khi đã trải qua nhiều chuyện, Châu Trạch càng ngày càng hiểu được hành vi trong địa ngục lúc trước của tên ngu ngốc cứng đầu, vấn đề có thể dùng nắm tay để giải quyết, thường thư thái nhất và rõ ràng nhất.
- Mộc Thừa Ân tính kế đại nhân, lại bị đại nhân giải quyết, là chuyện đương nhiên, tuy rằng chúng tôi đều họ Mộc, nhưng không hề có quan hệ thân thiết gì, những năm này đều chỉ nước sông không phạm nước giếng mà thôi.
- Hơn nữa, Mộc Thừa Ân đã sớm rời bỏ chúng tôi.
- Mấy người còn có tổ chức?
Bạn cần đăng nhập để bình luận