Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 819: Gặp mặt! (2)

Luật sư An nhìn thoáng qua bức tranh, cũng có phần không thể tin nổi, đồng thời còn cố ý dùng ngón tay chỉ.
Nói:
- Tranh vẽ này thật đẹp, tôi có thể nhìn ra được chỗ này nhất định đang nấu bao tử bò.
Mọi người tiếp tục đi về trước, đi tới trước bức tranh thứ hai.
Bức tranh thứ hai có vẻ thật lớn lao.
Không có người.
Chỉ có một con vật.
Không phải là thần thú.
Cũng không phải là mãnh thú.
Mà là.
Một con gà!
Con gà này trước được nuôi nấng.
Rồi bị giết chết.
Lại bị xử lý.
Được ướp tẩm.
Rồi bị quay.
Đến cuối cùng.
Biến thành một... con gà ăn thật ngon kinh thiên động địa vui mừng lẫn lộn.
- Đây là, gà ăn mày?
Luật sư An há to miệng.
Đây đã không gọi là không phải xu hướng chính nữa.
Đây con mẹ nó.
Ai có thể lớn mật đến vẽ bức tranh như vậy trong mộ mình.
Lưu lại một thực đơn gà ăn mày chứ?
Sau đó.
Tiếp tục đi vào trong.
Châu Trạch thấy được “Cổ pháp nướng dê nguyên con”, “Cổ pháp cất rượu”, “Cổ pháp hầm thập cẩm”;
Trong đó có một bức tranh khiến cho người ta ấn tượng vô cùng khắc sâu.
Hai người trong bức tranh, mặc áo trắng tác phong nhanh nhẹn chắc là chủ nhân ngôi mộ.
Cầm một cái chén bốc lên hơi nóng, cũng không hiểu là tào phớ hay bánh trôi gì đó.
Mà ở trước mặt người này.
Có một cây cột.
Trên cột trói một người mặc quần áo màu đen đang bị hỏa thiêu.
Trên đầu người này cũng có một cái chén.
Trên đó cũng nóng hôi hổi.
Nhưng lại đánh dấu.
Bên người áo trắng viết chữ “Mặn”.
Bên người bị hỏa thiêu kia lại viết một chữ “Ngọt”.
- Hóa ra, tranh luận này đã có từ cổ đại.
Luật sư An cảm khái.
Sau đó nặng nề gật đầu, phụ họa:
- Đúng, đảng ngọt chính là dị đoan, nên bị hỏa thiêu!
Châu Trạch không muốn tiếp tục xem nữa.
Một đường nhìn thực đơn sao?
Đáng tiếc tổ quay phim rảnh rỗi không phát hiện ra nơi này, bằng không có thể quay một “Cổ mộ trên đầu lưỡi”.
Cảm giác có thể khiến thương nghiệp hóa đã quên mất tư tưởng ban đầu nghiêm trọng trực tiếp PK đi.
Cuối cùng.
Đi đến hành lang.
Đi tới trước cửa chủ mộ.
Châu Trạch thế mà lại cảm thấy.
Mình hơi đói bụng.
Cổ mộ phương Đông tiêu chuẩn, kiểu dáng đều gần giống, chủ mộ thất ở giữa, hai bên là nhĩ thất.
Nhĩ thất, tên như ý nghĩa, sự hiện hữu của nó chính là vì thu xếp một ít vật chôn theo, hoặc người chôn theo, có vài nhĩ thất còn có thể mai táng thiếp thất.
Chủ mộ thất lại thuộc sở hữu của chủ mộ và vợ, dĩ nhiên, nếu như chủ mộ đã từng tái giá, vợ sau cũng sẽ hợp táng ở trong này.
Nhưng mà, ngôi mộ này lại không có nhĩ thất.
Dù sao thứ giật mình đã đủ nhiều rồi, một chút kỳ lạ này ngược lại làm cho người ta cảm thấy thật tầm thường.
Sau khi đi qua hành lang, đã đối mặt với chủ mộ thất, đi một mạch, vốn không cần lo sẽ lạc đường.
Chủ mộ thất không có cửa, là một bức rèm châu, trên xỏ hạt châu lưu ly đỏ, sau khi đèn pin chiếu vào, phản xạ ra nhiều màu sáng bóng.
Xây dựng ra hiệu quả thị giác như phòng khiêu vũ KTV thập niên 90.
Châu Trạch giơ tay vén rèm châu lên.
Đi vào.
Không gian bên trong cũng không lớn, đại khái như căn phòng một trăm ba mươi mét vuông ba phòng ngủ bình thường, có vẻ hơi chật chội.
Hơn nữa.
Bên trong không có quan tài.
Ngay chính giữa có một cái bàn làm bằng đá.
Phía trên có một vỉ hấp.
Đúng vậy.
Vỉ hấp.
Phiên bản phóng đại của lồng hấp bánh bao hiệu ăn sáng sớm tinh mơ!
Vị trí còn lại ngược lại hơi trống rỗng, nhưng mà trên vách tường còn có khe rãnh và hoa văn.
- Đáng tiếc, lão Hứa không đi theo, bằng không cậu ta có thể nhìn ra được một chút lề lối.
Luật sư An hơi tiếc hận nói.
Trình độ và tiềm lực trên trận pháp của Hứa Thanh Lãng là điều mà luật sư An không thể không bội phục, lúc trước cậu ta đã dựa vào trận pháp do chính mình suy xét mà phong ấn được một phần hải thần vào trong cơ thể.
Ban đầu luật sư An phát hiện ra điểm này trước tiên, nhưng không ngăn cản, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn lửa cháy, mãi cho đến cuối cùng Hứa Thanh Lãng thành công, luật sư An cũng cảm thấy rất giật mình.
- Mọi người cẩn thận một chút, đừng tản ra, Oanh Oanh, hai người canh chừng cửa ra.
- Vâng, ông chủ.
Oanh Oanh và bé trai đứng ở lối ra.
Châu Trạch và luật sư An lại tiếp tục tiến lên trước.
Đi tới trước mặt “Vỉ hấp” kia.
- Không đúng, mới vừa rồi không phải có người bắt chuyện với tôi sao?
- Vậy xem như bắt chuyện?
- Đừng để ý những chi tiết này, ông chủ.
- Nếu hai người quan hệ rất tốt, gặp mặt kêu hung dữ và ngu ngốc, cũng không thể nói lên cái gì, đúng không?
- Ví dụ như tôi gọi anh là mặn... ...
Luật sư An nuốt nước miếng.
Chậc chậc.
Cổ họng hơi khô.
- Cậu đã đến rồi... ...
Âm thanh, truyền từ dưới vỉ hấp.
Châu Trạch híp híp mắt.
Không nói chuyện.
Luật sư An lại nhìn chằm chằm vào vỉ hấp.
- Tôi biết cậu là ai, nghĩ cho mình cái tên chưa?
- Ví dụ như.
- Vượng Tài, Lai Phúc.
- Hay là, Phán Hổ Thắng Nam gì đó?
- Có người nhờ tôi tới thăm anh.
Châu Trạch đáp lời.
- A, ai?
Giọng nói dưới vỉ hấp hơi kỳ quái, bởi vì lúc anh ta nói chuyện, giống như đang nhai chà thứ gì đó.
- Một tên ngốc.
- Nha.
Sau đó.
Là trầm mặc.
Hai người đều không phải người biết tán gẫu gì.
Tẻ ngắt rất bình thường.
Mà cho dù luật sư An ở bên cạnh, nhưng không phải ở KTV hay trên bàn cơm, anh cũng không thể làm người điều khiển được.
- Anh ta đâu? Thấy tôi rồi, sao không đi ra nói hai câu?
Châu Trạch biết đối phương nói “Anh ta” là chỉ ai.
- Anh ta đang ngủ.
- Ngủ? Không có khả năng, cậu đã tìm được tôi, không thể nào có khả năng không liên hệ với anh ta, thật ra, phần lớn chó sống cả đời khả năng đều không biết được trong cơ thể mình còn có một người.
- Đúng rồi, cậu nói anh ta đang ngủ đúng không.
- Tôi nghĩ.
- Anh ta đang ngủ say sao?
- Cũng không thể nào.
- Nhiều năm trôi qua như vậy.
- Lúc trước thiếu hụt, cho dù không thể hoàn toàn bù lại, nhưng chắc đã khôi phục không ít.
- Sau khi anh ta nhìn thấy tôi.
- Chắc sẽ dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với tôi
- Nhìn... xem... chó... giữ... nhà... chúng... ta... lại... gặp... mặt... rồi...
- Bắt chước thật giống.
- Đúng không, giống đi, giống như đại nhân vật nói chuyện đều thích dừng một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận