Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 503: Trở lại địa ngục!

Châu Trạch đi qua, nhặt roi da rơi dưới đất lên.
Đến hiện tại.
Ông chủ Châu vẫn không thể tin được.
Người trong nghề không ai bì nổi lúc trước.
Sau khi tình cờ gặp lệ quỷ, anh ta lại có thể kinh sợ như thế?
Tuy nói chín lệ quỷ, hơn nữa còn là loại lệ quỷ cao cấp trên người có linh dính mạng người, quả thật rất khó đối phó, nhưng có cây roi da này, hẳn không tới mức không thể cứu vãn mới đúng.
Kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra, chiếc roi da này có hiệu quả khắc chế đám lệ quỷ bên trong sương mù.
Mệt cho bản thân mình và luật sư An lúc trước còn cẩn thận từng li từng tí như vậy, sớm biết con hàng này trông thì ngon mà không dùng được như thế, lúc trước bọn họ đã trực tiếp xông lên, bắt anh ta lại.
Đến lúc đó, tất cả nghi ngờ về cổng vòm và mảnh sương mù này cũng được giải đáp.
Đột nhiên, Châu Trạch cảm thấy có người đang chọc vào eo của mình.
Nghiêng đầu nhìn, phát hiện là luật sư An.
- Làm sao vậy?
- Ông chủ, nhìn đi.
Châu Trạch quay đầu nhìn sang.
Phát hiện chín nữ quỷ kia vẫn đang ngó chừng bản thân mình, mang theo vẻ đề phòng nồng đậm.
Hiển nhiên.
Khi Châu Trạch nhặt roi da lên, các cô ấy đã coi Châu Trạch thành người muốn cưỡng ép bọn mình.
Thật ra hình thức tư duy của lệ quỷ rất cảm tính.
Bởi vì các cô ấy đã chết.
Sau khi mất đi "công tác", "thu nhập", "xã giao", "mặt"… các loại câu thúc mà chỉ có người sống mới có.
Các cô ấy sẽ trở nên "thuần túy" như đứa bé.
Hiện tại, cục diện rất rõ ràng.
Nếu anh tiếp tục cầm chiếc roi da này, rất có thể sẽ bị chín lệ quỷ trước mắt công kích.
Có lẽ.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước, khi con hàng kia chạy trốn đã trực tiếp vứt bỏ roi cấp đi.
Nhưng nếu kêu anh cứ ném roi da trên mặt đất như vậy.
Ông chủ Châu cảm thấy không bỏ được.
Sợ nghèo.
Vất vả lắm mới nhặt được thứ đồ chơi có thể tính là pháp khí.
Không lẽ cứ mặc kệ nó như vậy sao?
Quá phá của đi!
- Ha ha ha... ...
- Ha ha ha... ...
Chín lệ quỷ đang từ từ tới gần Châu Trạch.
Châu Trạch hít sâu một hơi, cắn răng.
Dường như luật sư An đã hiểu rõ cái gì, anh ta lắc đầu, đứng bên cạnh Châu Trạch, đối mặt với chín nữ quỷ đã chậm rãi áp bách tới.
Người chết vì tiền chim chết vì ăn.
Chiếc roi da này.
Ông chủ Châu không bỏ được.
Roi da căng ra, quất một cái lên mặt đất.
- Bốp!
Một tiếng nổ vang truyền đến.
Chín nữ quỷ đồng thời lộ ra thần sắc thống khổ.
Khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là, anh chưa từng chơi roi, luật sư An có thể chơi, nhưng thứ anh ta chơi là roi sắc tình.
Nhưng chiếc roi này rất nhẹ, hơn nữa dường như nó còn mang theo một loại chủ động "khoan nhượng".
Nói ngắn gọn.
Là nó sẽ không vì người vung nó không cẩn thận, hoặc không biết dùng sẽ làm thương tới chính bản thân.
Làm sao bây giờ.
Càng ngày anh càng thích chiếc roi này!
- Bốp! Bốp! Bốp!
Châu Trạch ngứa tay.
Lại vung vẫy vài cái.
Biểu tình trên mặt đám nữ quỷ càng thêm thống khổ.
Thậm chí chúng đã bắt đầu phủ phục trên mặt đất.
Bắt đầu kêu rên và than khóc.
A?
Cứ bị chế phục như vậy?
Ngay cả luật sư An đứng nhìn cũng cảm thấy có chút hoảng sợ.
Không thể nào?
Nếu chỉ tùy tiện quất mấy roi đã khiến đám nữ quỷ này không chịu nổi, vậy vì sao trước đó các cô ấy dám ra tay với người kia?
- Chẳng lẽ là vì ông chủ nhà mình là quỷ sai chân chính, mà thật ra tên mới vừa rồi không phải quỷ sai, thật ra là con heo nhét hành tây, giả làm con voi?
Luật sư An suy nghĩ như vậy.
Dường như thực sự có chuyện như vậy.
Thông thường, quỷ sai bình thường nào dám chạy đến nơi này, vào lúc như thế này để bắt quỷ?
Hơn nữa.
Gặp phải lệ quỷ, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng đã ném roi da chuồn đi?
Châu Trạch đi về phía trước một bước.
Đám nữ quỷ cực kỳ thống khổ ngã trên mặt đất, vẻ mặt lúc thì thống khổ lúc thì bình thường.
Đáng tiếc.
Luật sư An không phải lão đạo.
Điều này khiến Châu Trạch hơi tiếc nuối.
Nếu lão đạo ở chỗ này.
Nhất định lão sẽ không còn mặt mũi mà chưng ra vài câu nịnh hót.
Sau đó bị bản thân mình trừng mắt mà ngậm mồm.
Nhưng trong lòng mình vẫn cảm thấy sảng khoái như cũ.
Vậy mà, đúng lúc này, cổng vòm sau lưng Châu Trạch và luật sư An bắt đầu lay động kịch liệt.
Không chờ hai người quay đầu nhìn kỹ.
Chỉ cảm thấy bốn phía lại bắt đầu nổi gió lớn.
Cái cảm giác đau đớn khiến người tê cả da đầu lần thứ hai kéo tới!
Âm phong.
Lại là... âm phong chết tiệt kia!
Vào lúc này, sương mù như đang bị co lại.
Bắt đầu điên cuồng mà tụ về phía bên này.
Tất cả đều hội tụ đến trong cổng vòm.
Luồng khí lãng kinh khủng ấy.
Càng thêm kịch liệt hơn so với âm phong đám người Châu Trạch được thể nghiệm lúc trước!
Có thể là vì khoảng cách xa gần, một lần kia bọn họ chỉ bị liên lụy, mà bây giờ, hai người bọn họ lại trực tiếp ở trung tâm vùng bão!
Chín nữ quỷ phát ra từng tiếng kêu to.
Mà ngay sau đó, thân thể bọn họ trực tiếp bay vào trong cổng vòm.
Căn bản không có phải cơ hội phản kháng.
Châu Trạch và luật sư An cùng nằm trên đất, hai người đều gắt gao túm lấy nham thạch trên mặt đất.
- Có thể sử dụng máy hút bụi, sao còn phải dùng chổi quét dọn?
Châu Trạch hô lên.
Có thể trực tiếp mở ra lực hút bá đạo như vậy.
Vậy vì sao ban nãy còn phải tên khốn kia ra, dùng roi da đánh đuổi dồn đám quỷ kia tới nơi này làm cái rắm gì?
- Ông chủ, đồ phía dưới cổng vòm đã thay đổi.
Luật sư An khó khăn mở miệng hô lên.
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Quả nhiên.
Vào lúc này, đồ án giống với Thái Cực phía trước đã hoàn toàn biến thành màu đen, như miệng một con thú lớn đang điên cuồng nuốt trôi tất cả vong hồn ở phụ cận!
Hơn nữa.
Ở trong này.
Còn toát ra một loại khí tức khiến Châu Trạch cực kỳ quen thuộc.
Là khí tức của địa ngục!
Lúc này.
Cổng vòm phía sau.
Nối liền với.
Địa ngục chân chính!
Cảm giác này rất không được tự nhiên, giống như cổng vòm này bỗng nhiên đổi một kênh khác, trước đó là kênh tư nhân trái pháp luật, hiện tại là kênh phía chính phủ hợp pháp.
Dưới lực hút đáng sợ này.
Châu Trạch cảm thấy mình không chịu nổi, loại cảm giác như bản thân lập tức bị xé nứt này khiến anh cảm thấy như mình đang phải chịu cực hình.
Luật sư An cũng không khá hơn chút nào.
Cả khuôn mặt bị nén thành màu gan heo.
- Ông chủ... ... ông chủ trước, mời... ...
Luật sư An đưa tay, dự định vỗ về phía Châu Trạch.
Hai người đều không chịu nổi.
Cho nên luật sư An định đưa Châu Trạch lên đường trước.
Ai nghĩ được, một chiếc roi da đã tới nhanh hơn so với tay của anh ta, trực tiếp quất lên lưng luật sư An.
- Hí... ...
Luật sư An kêu một tiếng,
- Ông chủ... anh!
Linh hồn trực tiếp thoát ly thân thể, chạy vào cổng vòm.
Châu Trạch cắn răng cố gắng giữ vững thêm hai giây.
Cũng cảm thấy tầm mắt tối sầm!
Qua đại khái mười phút sau.
Quang mang trên cổng vòm tiêu tán.
Ngay cả bản thân cổng vòm cũng bắt đầu chậm rãi rơi xuống, hóa thành bụi.
Mà trong khe núi trong bụi cỏ.
Hai thân thể đàn ông còn đang dán trên mặt đất.
Một người trong đó còn đưa tay vỗ lấy vai của người đàn ông khác.
Một người đàn ông khác trong tay còn cầm roi da khiến kẻ khác suy nghĩ xa xôi.
Gió núi thổi qua.
Hai người.
Vẫn không nhúc nhích.
... ...
- Phù!
Giống như nằm mộng,
Bỗng nhiên tỉnh lại.
Mở mắt ra, Châu Trạch phát hiện mình đang đứng trong một vùng phế tích.
Có thể nhìn ra.
Nơi đây đã từng là ban công nhà thuỷ tạ, là nơi huy hoàng uy nghiêm.
Nhưng bây giờ.
Chỉ còn lại một đống gạch ngói vụn.
Lảo đảo đứng lên, ngẩng đầu, nhìn huyết nguyệt có chút quen thuộc trên đỉnh đầu, Châu Trạch rõ ràng, mình đã tiến tới địa ngục.
Nhưng khu vực này không giống đường hoàng tuyền, cũng không có người phụ nữ không có mặt trong đầm nước và vân vân, đây là khu vực xa lạ trước đây bản thân mình chưa từng đến.
Mà ở cách đó không xa, luật sư An ngã lộn nhào, cả người mắc kẹt trong nham thạch.
Châu Trạch đi qua túm chân anh ta, kéo về phía sau một cái.
Như đang nhổ củ cải, kéo luật sư An ra khỏi nham thạch.
- Vù vù... ... Vù vù... ...
Luật sư An tỉnh lại.
Liếc nhìn bốn phía, sau đó anh ta lập tức sợ đến nhảy dựng lên.
- Đáng chết, chết tiệt, thực sự tới địa ngục! Xong, xong, lần này xong rồi!
Luật sư An là người mang tội, nếu anh ta ở dương gian làm chút chuyện buôn lậu, tất cả mọi người có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, giống như rất nhiều tham quan đều di dân tới nước ngoài, hàng năm, số lượng người có thể dẫn độ về nước chịu pháp luật trừng phạt chỉ là số ít trong số ít.
Nhưng nếu người đó không biết sống chết chạy về trong nước.
Cũng đừng trách lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt.
Lúc này, luật sư An đã rơi vào tình huống như vậy, đã rất lâu rồi anh ta chưa từng quay về địa ngục. Lần này trực tiếp trở về, ngộ nhỡ bị tuần kiểm nào đó thậm chí là phán quan cảm ứng được khí tức của anh ta, đoán chừng người ta sẽ không nói hai lời, đi lên túm lấy mình về báo cáo kết quả công tác, thuận tiện tranh công.
- Này, tạm thời đừng kêu la, rốt cuộc đây là nơi nào?
Luật sư An bình tĩnh lại, nhìn kỹ bốn phía một hồi, hơi nghi hoặc một chút nói: - Tôi cũng không biết.
- Không phải anh từng là người hầu ở địa ngục sao?
- Nhưng anh biết địa ngục lớn tới cỡ nào sao? Hơn nữa rất nhiều nơi ở địa ngục cho dù là người trong thể chế của âm ty cũng không thể tùy tiện đi vào, tỷ như cầu Nại Hà, tỷ như Đế Thính Phong, xúc tua của âm ty cũng không dám mở rộng tới.
- Tôi chưa từng tới nơi này bao giờ.
Luật sư An suy nghĩ một chút, nói:
- Hiện tại chúng ta rời khỏi nơi này trước, tranh thủ thời gian tìm đường hoàng tuyền, như vậy chúng ta có thể hoàn dương trở về.
- Quan trọng nhất là.
- Linh hồn của chúng ta ở chỗ này.
- Nhưng thân thể chúng ta còn đang ở nơi hoang giao dã ngoại.
- Ngộ nhỡ thân thể của chúng ta xảy ra vấn đề gì.
- Chúng ta sẽ túng, chỉ có thể làm một con cô hồn dã quỷ.
Châu Trạch gật đầu.
Đúng.
Vẫn là thân thể quan trọng.
Giữa lúc hai người chuẩn bị tìm lối ra, đi tìm đường hoàng tuyền thì.
Phía trước, trong đống ngói vụn.
Bỗng nhiên truyền đến một trận vụn vỡ.
Luật sư An lập tức ra hiệu cho Châu Trạch không nên cử động, sau đó hai người bắt đầu ngồi chồm hổm xuống trong mảnh ngói đá vụn này.
Tiếng vụn vỡ bắt đầu biến lớn.
Một bà lão cầm đèn lồng trong tay đi từ đằng xa tới.
Ở sau thân thể bà lão.
Là một đội phụ nữ mặc sườn xám, cầm dù hoa đào.
Mỗi khi đám phụ nữ này bước ra một bước.
Bắp đùi lại như ẩn như hiện dưới sườn xám.
Dáng đi thướt tha.
Tư thái ưu mỹ.
Như người mẫu đang đi trên sàn calwalk.
Là tinh xảo như vậy.
Mình đã từng thấy những cô gái này!
Châu Trạch mới vừa định mở miệng nói chuyện.
Luật sư An đã lập tức đưa tay bưng kín miệng Châu Trạch, đồng thời còn giảm thấp giọng nói:
- Ông chủ, tôi biết ông chủ muốn nói gì, tôi cũng đã từng gặp, nhưng không thể để bọn họ thấy chúng ta được. Anh không biết thân phận của bọn họ, bọn họ là... ...
- Ngô ngô ngô!
- Ông chủ, đừng làm rộn! - Luật sư An gấp gáp.
- Tôi biết anh từng gặp những chị gái xinh đẹp này.
- Nhưng lúc này không phải lúc để anh lấy le!
Châu Trạch đưa tay chỉ phía sau.
Ừm?
Phía sau?
Luật sư An quay đầu lại nhìn lại.
Lúc này anh ta trợn tròn mắt.
Tại phía sau hai người mình.
Lại có thể có chín con nữ quỷ đang đứng.
Là chín con nữ quỷ bị hút vào với bọn họ.
Lúc này.
Chín con nữ quỷ vừa tỉnh táo lại từ trạng thái đần độn ngơ ngác.
Chuyện thứ nhất bọn họ làm sau khi tỉnh hồn lại.
Chính là dang hai tay ra.
- A a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !
Lớn tiếng hét ầm lên!
- ... ... - Luật sư An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận