Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 424: Thất tông tội

Trịnh Cường từ phía sau lao đến, gai ngược trên người lần thứ hai dài ra, như Logan mở auto, đánh về phía sau lưng Cổ Hà.
Mà bóng dáng Cổ Hà lại biến mất vào đúng lúc này.
Trịnh Cường đánh về phía Châu Trạch.
- Leng keng! ! ! !
Lúc trước Châu Trạch đã liên tục ăn mấy quyền, lại bị Trịnh Cường va chạm, rốt cục anh không chống đỡ không nổi, ngã rầm trên mặt đất, hơn nữa trên khôi giáp cũng xuất hiện lỗ nhỏ rậm rạp chằng chịt.
Nếu không phải mình nhớ lại mình có bộ giáp này, có thể mới vừa rồi, trên người mình ít nhất cũng phải xuất hiện mười mấy lỗ máu.
Trịnh Cường chưa kịp kéo Châu Trạch ngã xuống đất.
Bởi vì ngay sau đó.
Cổ Hà xuất hiện ở bên cạnh anh ta, nắm tay đã máu chảy đầm đìa lúc trước lần thứ hai đánh tới.
Trịnh Cường nghiêng đầu, băm tới.
- Rầm!
Vậy mà một đấm mang theo bạch cốt lành lạnh đánh nát tường, hậu chiêu, cánh tay đưa ngang, vôi bay lượn, cánh tay như một sợi dây xích quét trúng cổ Trịnh Cường.
Trịnh Cường bị quét bay ra ngoài, nện xuống đất.
Có thể nói vị trí cổ là một trong những vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể người. Lúc này thân thể anh ta té trên mặt đất, không ngừng co quắp, ngay cả muốn đứng lên cũng khó khăn.
Châu Trạch quỳ một chân xuống đất, nặng nề mà thở hổn hển.
Thật ra, lực lượng của Cổ Hà vẫn chỉ là thứ nhì, hơn nữa Châu Trạch cũng không cho rằng bộ đầu và quỷ sai sẽ có chênh lệch thực lực to lớn tới như vậy.
Bản thân mình chỉ còn cách bộ đầu không bao xa nữa.
Chẳng lẽ sau khi tiến giai thành bộ đầu sẽ nhận được phúc lợi đặc thù gì đó, khiến quỷ sai tăng thực lực?
Nhưng tiểu loli và luật sư An đều không đề cập qua này một mảnh vụn (gốc).
Hình như chỉ khi tấn chức đến tuần kiểm mới có thể xem là "Lại" tấn thăng đến "Quan", cũng chỉ khi tiến giai đến phán quan thì âm ty mới có thể trao tặng Phán Quan Bút và sách Âm Dương.
Trước đó, thái độ của âm ty rất đơn giản, tự sinh tự diệt đi.
Tốc độ của Cổ Hà thật sự quá nhanh, nhanh đến mức căn bản không cho người ta đáp xuể.
Trước đó rõ ràng anh ta còn đang ở phía trước, cách mình mười mét.
Nhưng ngay một giây sau đó.
Anh ta đã trực tiếp xuất hiện ở phía sau mình, phát động công kích.
Loại tốc độ này.
Gần như có thể trực tiếp đứng ở thế bất bại.
Không thể, tốc độ của anh ta không thể nào nhanh như vậy.
Trong đầu Châu Trạch nhớ lại khoảnh khắc khi cái ý thức trong cơ thể mình thức tỉnh, đánh nhau với đám quỷ sai kia.
Vào đêm hôm đó, đêm ông lão xuất hiện.
Cũng không đạt được tốc độ kinh khủng như vậy!
Chẳng lẽ Cổ Hà là một vai chính ẩn giấu?
Khi anh ta còn là bộ đầu, anh ta đã có được có được thực lực trâu bò, tiền vốn trâu bò như thế?
Nhưng xem bộ dáng hiện tại của anh ta, rõ ràng anh ta đang bị thao túng.
Tốc độ của anh ta không thể nào nhanh như vậy được.
Đó chính là...
Thủ thuật che mắt!
Đúng rồi.
Đúng đích.
Mỗi lần anh ta di chuyển nhanh chóng thì.
Thân hình vốn lưu tại nguyên chỗ của anh ta sẽ bỗng nhiên cứng đờ.
Đây là thủ thuật che mắt!
Mắt người dựa vào phản xạ ánh sáng để "nhìn" sự vật, cho nên căn cứ theo tri thức môn học Vật Lý thời trung học cơ sở.
Nguyên lý của áo tàng hình hẳn là trên bộ quần áo này có rất nhiều camera, có thể phản xạ được hình ảnh từ rất nhiều phương hướng ngược trở về, do đó nó có thể khiến thị giác của người khác không thể nhìn thấy người mặc áo tàng hình.
Mấy năm nay, nguyên lý này đã xuất hiện không ít lần trong phim khoa học viễn tưởng, trước đây lão đạo còn dẫn Hầu Tử tới rạp chiếu phim xem hết bộ phim mới của The Rock (Dwayne Johnson) trở về.
Lão đã từng nói trong phim này cũng có thiết kế tương tự.
Móng một ngón giữa của Châu Trạch đâm vào gạch men sứ.
Khói đen bắt đầu tràn ra.
Khói đen nhàn nhạt, không có thuộc tính công kích, nhưng diện tích bao phủ lại đủ lớn, phạm vi cũng đủ rộng.
Cổ Hà chậm rãi đi tới, quyền phải của anh ta màu trắng, một nửa là bạch cốt một nửa là màu bột phấn vôi vừa đánh xuyên vách tường nhiễm phải.
Nhưng anh ta vẫn không hề cảm giác đau đớn.
Tiếp tục đi lên phía trước.
Sau đó.
Ánh mắt của anh ta bỗng nhiên không thay đổi.
Châu Trạch nhanh chóng bình tĩnh lại.
Khói đen bên trái bản thân mình bỗng nhiên bị đẩy ra.
Ở bên trái!
Châu Trạch rút móng tay của mình từ dưới đất lên, sau đó móng hai tay như lưỡi hái chém thẳng tới bên trái!
- Leng keng!
- Phốc!
Móng tay trái bị Cổ Hà trực tiếp ngăn lại.
Mà móng tay phải lại xuyên thủng bụng dưới của Cổ Hà.
Dường như ngay cả bản thân Cổ Hà cũng không dự liệu được, vậy mà Châu Trạch lại nhìn thấu thủ thuật che mắt của anh ta. Anh ta vốn đang đánh lén người khác, biến thành Châu Trạch đánh lén anh ta.
Mà vào lúc này ông chủ Châu cũng sẽ không nhân từ nương tay, móng tay đâm vào bụng dưới Cổ Hà bắt đầu trực tiếp quấy động, thừa dịp anh ta bệnh, đòi mạng anh ta!
Thân thể Cổ Hà mạnh mẽ cứng đờ.
Sau đó anh ta phát ra tiếng rống giận.
Trên trán, vậy mà chữ "tham" kia lại lộ rõ mồn một, thậm chí cả vùng da thịt nơi đó đều lòi ra.
Một chữ tham này có thể khiến người ta càng ngày càng bạo, có thể khiến người ta quên lời thề, quên tín ngưỡng, có thể khiến người ta bí quá hoá liều, thậm chí có thể khiến người ta liều mạng!
Người chết vì tiền chim chết vì ăn!
Khiến Châu Trạch không nghĩ tới chính là.
Cổ Hà không lui lại.
Mà anh ta trực tiếp vọt mạnh về phía trước, thuận theo móng tay của mình lao đến.
Móng tay của mình trực tiếp xuyên thủng bụng đối phương, thậm chí ngay cả cánh tay của mình cũng cùng theo đó mà xuyên thủng bụng dưới của đối phương, mà cùng lúc đó, Châu Trạch cũng mất đi cơ hội xê dịch.
Nói nhảm.
Toàn bộ cánh tay mình đã cắm sâu vào trong bụng người ta rồi, lẽ nào mình tự đoạn cánh tay để chạy đi?
Ông chủ Châu có thể ác với người khác, không vấn đề.
Nhưng ác với chính mình.
Anh thực sự không hạ thủ được.
Song quyền của Cổ Hà hướng về phía đầu Châu Trạch hợp lực giã xuống, lúc này Châu Trạch căn bản không có biện pháp ngăn cản.
Chỉ nghe bịch một tiếng.
Vậy mà đầu áo giáp của Châu Trạch trực tiếp vỡ vụn.
Đầu bản thân Châu Trạch cũng gặp phải một kích mãnh liệt, tuy rằng vì có mũ giáp chống đỡ hơn phân nửa lực lượng, tránh khỏi kết cục ông chủ Châu trực tiếp bị vỡ đầu, nhưng loại cảm giác chấn động cường ngạnh này vẫn khiến Châu Trạch cảm thấy trời đất quay cuồng.
- Rầm!
Cổ Hà một cước đạp bay Châu Trạch, Châu Trạch té xuống đất, trượt đi hơn 10m.
Hai tay suy sụp bày hai bên thân thể.
Không chết.
Còn ý thức.
Nhưng hiện tại ý thức của anh đã hỗn độn một mảnh.
Cổ Hà đi về phía trước mấy bước, muốn xông tới tiêu diệt Châu Trạch, nhưng ngay sau đó, anh ta cũng quỳ rạp trên mặt đất, thương thế thật lớn trên ngực khiến anh ta khó có thể chịu đựng.
Lúc này.
Bóng đen lần thứ hai kéo tới.
Chia làm ba phần.
Một phần đâm vào trong cơ thể Trịnh Cường đã sớm bị đánh ngã, một phần đâm vào trong cơ thể Cổ Hà.
Còn có một phần.
Thì đâm vào trong cơ thể Châu Trạch.
Dựa theo giáo lí của đạo Thiên Chúa, cái ác của thế nhân thường thường đến từ chính thất tông tội:
Ăn uống quá độ.
Tham lam.
Lười biếng.
Phẫn nộ.
Đố kị.
Ngạo mạn.
Bạn học vì “sóc lọ” quá độ mà chết trong phòng học kia.
Chết vì dục.
Nữ sinh viên đã chết trong ký túc xá lại chết vì ngạo mạn.
Người nam sinh kia lại chết vì ăn uống quá độ, Trịnh Cường cũng có thể tính là một loại ăn uống quá độ.
Cổ Hà là tham lam.
Nguyệt Nha là phẫn nộ.
Lý Sâm là đố kị.
Hiện tại.
Chỉ còn lại một cái.
Ông chủ Châu nằm trên mặt đất, còn chưa tỉnh hồn lại vì đều bị giã tới mê muội, cũng chưa nhận ra được.
Ở trên trán của anh.
Vậy mà hiện ra một chữ rõ ràng.
Hơn nữa còn là chữ rất mắc cỡ.
Đó chính là:
Làm biếng!
Buổi sáng, ánh nắng tươi sáng. Khi ông chủ Châu mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa trong phòng đọc sách.
Trước mặt anh.
Là cà phê và báo chí.
Châu Trạch cười cười, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của bản thân mình, vị trí đầu vẫn đang thống khổ như vậy, dường như anh còn chưa từ trạng thái mê muội triệt để khôi phục lại.
Hơn nữa, cảnh tượng này thật quá quen thuộc, trước đây Ngu Ngốc vì tận lực lấy lòng mình đã tạo nên bầu không khí tương tự thế này.
Chẳng qua, lần này có chút khác, chỗ khác là báo chí không phải loại đã được ủi phẳng, mà nó ướt nhẹp, phía trên phòng sách còn đang không ngừng có nước mưa nhỏ giọt xuống.
Bạch Oanh Oanh tiêu cực biếng nhác nữa à.
Lão đạo cũng tiêu cực biếng nhác nữa à.
Tuy rằng bên ngoài ánh nắng tươi sáng, không có mưa, nhưng trong phòng sách lại giống như một động nước, trên mặt đất cũng có một bãi nước nhàn nhạt, trong nước chiếu ra chân dung không thiếu cá chết tôm nát.
Bốn phía tràn ngập một loại khí tức ẩm ướt, tản ra mùi nấm mốc khiến kẻ khác muốn nôn mửa.
Một tay Châu Trạch chống lên bàn trà, tay kia nâng cằm của mình, có loại cảm giác rất buồn nôn, nhưng anh vẫn mạnh mẽ lắc đầu, thần thái trong ánh mắt cũng thỉnh thoảng thanh minh thỉnh thoảng vẩn đục.
Ở đối diện Châu Trạch có một bóng đen đang ngồi, bóng đen kia mang mặt nạ vai hề, toàn thân áo đen, ở trước mặt anh ta cũng bày một ly cà phê và một phần báo chí.
Nhìn đối phương uống trà cà phê, nghe mùi vị phân mèo quen thuộc kia.
Ông chủ Châu khẽ nhíu mày.
Cho dù là trong mơ.
Bị người xa lạ uống cà phê của mình.
Ông chủ Châu vẫn cảm thấy rất khó chịu.
- Còn kém một mình ngươi.
Dưới mặt nạ vai hề dường như ẩn giấu một linh hồn rất trẻ tuổi, giọng nói của đối phương lúc nói chuyện mang theo cảm giác nữ tính, nhưng lại có âm sắc nam tính, lúc nói chuyện khiến người ta cảm thấy như anh ta đang hát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận