Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 234: Tông vào đuôi xe

Nhưng vẫn hít sâu một hơi.
- Mẹ anh có khỏe không?
- ... ... - Chú cảnh sát.
- Anh nghĩ cho kỹ, hiện tại anh khai báo thẳng thắn còn có thể coi là anh tự thú, thực sự còn có thể xét lập công. - Chú cảnh sát cầm giấy chứng nhận của bản thân ra, nói: - Tôi tên Trương Yến Phong, sau khi anh nghĩ thông suốt rồi lập tức nói cho tôi biết.
Cảnh sát trung niên thở dài, đi qua bên kia cầm lấy ly nước uống một ngụm, sau đó lại hơi bất đắc dĩ xoay người rời khỏi trại tạm giam.
Châu Trạch đứng tại chỗ, không ai chú ý tới, lan can sắt phía bên trong đã bị Châu Trạch dùng móng tay vạch ra từng "khe rãnh".
Ngay sau đó.
Châu Trạch dứt khoát ngồi xuống lại.
- Ông chủ, ông phải chịu ủy khuất rồi.
Ngay khi chú cảnh sát kia mở bài giáo dục chính trị, lão đạo ở phòng giam đối diện đã tỉnh lại, lúc này lão nhìn thấy phản ứng của Châu Trạch, lập tức cho rằng ông chủ nhà mình muốn đi ra ngoài.
Châu Trạch tức giận trừng mắt liếc lão đạo.
Nói cho cùng tai bay vạ gió này vẫn do lão đạo đưa tới, bình thường khi mình làm việc tay chân luôn sạch sẽ, cho dù chỉ là chuyện nhỏ như muỗi, chỉ cần có nguy cơ tạo thành phiền phức chắc chắn anh sẽ đốt ít tiền giấy.
Lần này thì hay rồi.
Lão đạo mang tới phiền phức lớn cho mình.
- Ông chủ, ngày mai chúng ta đã có thể ra ngoài rồi, chúng ta chẳng làm gì sai cả, mà cảnh sát cũng không thể điều tra ra cái gì, cậu phải cố gắng không chế bản thân…
Lão đạo thật sự lo lắng ông chủ nhà mình sẽ trực tiếp mở khóa lao ra khỏi đồn cảnh sát.
Điều này cũng đồng nghĩa với phòng đọc sách cùng nhân sinh của mọi người đều bị hủy luôn.
- Ông lo ngủ phần ông đi.
Châu Trạch lười nói thêm, anh dựa lưng vào lan can, sau đó lại hỏi:
- Đúng rồi, lão đạo, ông có người quen biết nào ở cục cảnh sát không?
- Gì? - Lão đạo bối rối một chút: - Ông chủ, cậu cũng thích nơi này? Bần đạo nói cho cậu biết, thật ra thức ăn của trại tạm giam Thông Thành này đã có thể coi là tốt rồi, Dung Thành cũng không tệ, dù sao cũng là thành phố lớn, mà đau trứng nhất chính là trại tạm giam của mấy cục cảnh sát ở những địa phương nhỏ bé, đồ ăn ở nơi đó nào có hợp khẩu vị như ở đây... ...
- Ông nên câm miệng đi.
Châu Trạch vốn định chờ sau khi chuyện lần này kết thúc, bản thân mình rời khỏi nơi này rồi lại nhờ người hỏi thăm, xem xem có thể tìm được chủ nhân của tiếng xiềng xích kia hay không, thế nhưng rõ ràng lão đạo đã nghĩ nhầm.
- Trại tạm giam Quảng Châu là nơi khó chịu nhất, cậu cũng biết, Quảng Châu là nơi có thời tiết ẩm ướt, chậc chậc, ở trong trại tạm giam chỗ đó thật sự rất khó chịu... ...
- Nếu ông không câm miệng, tôi sẽ mở khóa lôi ông ra tươi sống bóp chết!
- ... ... - Lão đạo.
Lão đạo lập tức câm miệng bắt đầu tĩnh tâm.
Châu Trạch chú ý lắng nghe, dù sao thì anh cũng ngủ không được, nhưng tiếc là mãi cho đến khi hừng đông, tiếng xích khóa kia không hề xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Đến buổi sáng, mấy cảnh sát đi tới mở khóa, ra hiệu cho Châu Trạch có thể ra ngoài.
Châu Trạch cùng lão đạo lại bị dẫn vào một phòng thẩm vấn, chẳng qua lần này bọn họ không hỏi gì nhiều, chỉ nói anh ký tên, giải thích một chút, sau đó lập tức ra hiệu rằng Châu Trạch có thể đi.
Một đêm ở lại trong trại tạm giam đã kết thúc.
Khi Châu Trạch đi ra, Hứa Thanh Lãng cùng lão đạo đã sớm chờ ở bên ngoài, tốc độ của bọn họ nhanh hơn Châu Trạch một ít.
Hứa Thanh Lãng châm một điếu thuốc cho Châu Trạch, thuốc này là cậu ta mới vừa mua được đấy.
Châu Trạch nhận lấy điếu thuốc, cũng không vội đi mà ngồi lại trên bồn hoa bên cạnh cửa đồn cảnh sát.
- Hẳn là bọn họ không tìm được chứng cớ gì, cho nên chỉ có thể thả chúng ta ra trước. - Hứa Thanh Lãng vừa cười vừa nói.
- Cậu nói lời này giống như kiểu chúng ta thực sự làm chuyện hèn hạ bẩn thỉu gì đó vậy. - Châu Trạch phun ra một vòng khói nói.
- Ha ha, chuyện hèn hạ bẩn thỉu phòng đọc sách chúng ta đã làm còn thiếu sao? - Hứa Thanh Lãng hỏi ngược lại.
- Tôi bắt xe nhé? - Lão đạo lấy di động ra chuẩn bị đón xe.
Nếu đã có thể rời khỏi cục cảnh sát, đương nhiên phải trở về phòng đọc sách sớm một chút, lão đạo không lo lắng chuyện làm ăn của phòng đọc sách, dù sao thì việc làm ăn của phòng đọc sách vốn luôn bết bát như vậy, chuyện lão lo lắng chính là Hầu Tử của mình.
Hầu Tử rất thông minh, chỉ cần có khách trong tiệm nó tuyệt đối sẽ không thò đầu ra.
Ngày hôm qua khi cảnh sát mặc thường phục xông vào, đương nhiên không hề phát hiện Hầu Tử, nếu Hầu Tử bị phát hiện, cho dù ông chủ Châu không chế độc thì cũng phải gặp chuyện. Nói cho cùng, trông dáng vẻ của con khỉ kia thật sự rất cao cấp, hẳn là loài động vật được quốc gia bảo vệ.
- Chờ đã.
Châu Trạch gạt bỏ tàn thuốc, quay đầu liếc nhìn cục cảnh sát.
Chuyện tiếng xiềng xích ngày hôm qua Châu Trạch còn chưa hiểu rõ, mà nó khiến đáy lòng anh cảm thấy vừa ngứa vừa nhột.
Cục cảnh sát chính là nơi ngay cả một quỷ sai như Châu Trạch cũng không nguyện ý đi vào, cũng bởi vậy, Châu Trạch có một loại dự cảm, thứ bản thân mình gặp được ngày hôm qua có thể là một con cá lớn.
- Sao, lão Châu, lưu luyến nơi này rồi sao? - Hứa Thanh Lãng trêu chọc.
- Đi về trước đi. - Châu Trạch nói.
Lão đạo gọi xe, rất nhanh đã có một chiếc taxi dừng lại, ba người cùng nhau lên xe.
Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng ngồi ở phía sau, lão đạo ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
- Mấy người là cảnh sát sao? - Tài xế vừa lái xe vừa nói.
- Người bị tình nghi.
Lão đạo thẳng thắn.
- ... ... - Tài xế.
- Này, ông không cần run tay làm gì, người bị tình nghi chỉ là có chút hiềm nghi thôi, có biết không?
- Tuy rằng khi bần đạo xem phim, nhìn thấy mấy tình tiết gọi mấy tên tội phạm là kẻ hiềm nghi phạm tội hay nghi phạm các thứ, đều cảm thấy rất dư thừa, trực tiếp gọi một tiếng tội phạm không phải đơn giản hơn nhiều sao? Thế nhưng ba người chúng tôi là loại mà cảnh sát muốn bắt lại không đủ chứng cứ, hiểu không?"
Lão đạo giải thích.
Nhưng tay tài xế lại càng run mạnh hơn.
- Cho dù bị bắt tại chỗ trong quá trình hành hung, chỉ cần chưa trải qua toà án nhân dân phán quyết định tội, vẫn chỉ mới là nghi phạm thôi, có hiểu không? - Hứa Thanh Lãng lại phổ cập khoa học cho lão đạo.
- Ha, đã hiểu, cậu là chuyên gia. - Lão đạo ha ha nói.
Da mặt của tài xế đã bắt đầu co quắp.
Thực sự không phải tài xế nhát gan, nhưng con mẹ nó hai tên này kẻ xướng người hoạ, thật sự là khiến ông ta bị áp lực tâm lý quá lớn.
- Đúng rồi, ông chủ, xế chiều tôi sẽ đi chuẩn bị thiết bị kia cho cậu nhé? Hẳn là bên phía cảnh sát còn đang ngó chừng chúng ta, ngộ nhỡ bọn họ lại lấy danh nghĩa chế độc phẩm để bắt chúng ta lại tra hỏi thì phiền lớn.
- Tôi tự nghĩ biện pháp đi ra ngoài làm. - Châu Trạch cũng sợ cái phiền toái này, cho nên anh dự định mang theo vò rượu kia ra ngoài tìm phòng thí nghiệm chế tạo một chút.
- Đi, hẳn là chúng ta nên dời địa điểm, đoán chừng cửa tiệm này của chúng ta còn bị cảnh sát thường phục theo dõi một thời gian dài. - Hứa Thanh Lãng nói.
Tài xế nuốt một ngụm nước bọt, ông ta thực sự rất muốn dừng xe lại ven đường tống ba người trên xe xuống, thế nhưng ông ta không dám.
Trong lúc hoảng hốt, đột nhiên chiếc xe Audi phía trước phanh gấp, tài xế sơ sẩy, chưa kịp phanh xe, trực tiếp tông thẳng vào.
- Rầm!
Hai chiếc xe tông vào nhau.
Thật ra, đụng phải cái loại tài xế không có chuyện gì làm thích chơi trò phanh gấp trên đường này thật đúng là nhức cả trứng. Thế nhưng có thể nói rằng, phần lớn vụ tông vào đuôi xe đều là xe phía sau chịu trách nhiệm, bởi vì khi học bằng lái đã có quy định, phải giữ vững khoảng cách an toàn giữa hai xe. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, lấy tình huống đường phố hỗn loạn của phần lớn thành thị Trung Quốc, muốn giữ vững khoảng cách an toàn giữa hai xe thật sự là một nhiệm vụ bất khả thi.
- Ông lái xe kiểu gì vậy? - Lão đạo nổi giận, mới vừa rời khỏi trại giam đã gặp phải tai nạn xe, đúng là xui xẻo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận