Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 682: Chơi thoát! (2)

- Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng!
Trong bức họa truyền đến tiếng cầu xin tha thứ của lão già.
Bé trai ngồi chồm hổm xuống.
Nhìn bức hoạ.
Nơi này.
Lại có thể có loại vật như vậy.
Thật đúng là quá thú vị.
Đương nhiên, thú vị nhất vẫn là chuyển biến trong thái độ của lão giả.
Lại có thể gọi mình là thượng tiên?
Bản thân mình đã hiển lộ khí tức cương thi rõ ràng đến như vậy.
Bé trai không tin lão đầu trong bức họa kia không biết thân phận của mình.
Lão đầu này.
Thật đúng là.
Không biết xấu hổ.
Mà thôi.
Đánh mày đi.
Nhặt bức hoạ lên.
Bé trai chuẩn bị xé rách nó.
- Đừng đừng đừng! Đừng đừng đừng! Thượng tiên, coi như ngài muốn giết tôi cũng phải để tôi được chết rõ ràng chứ, tôi vốn không làm chuyện gì sai trái!
- Cho dù tôi ở chỗ này, cũng chỉ được tẩm bổ và sùng bái mà thôi!
- Gia trưởng các học sinh ở đây cảm kích tôi, các gia trưởng rất biết cách tôn sư trọng đạo!
- Ở đây cũng thường xuất hiện tiếng đọc sách vang vang.
- Tôi chỉ mượn nơi này một chút hơi thở thư sinh, tôi không làm chuyện gì sai cả, trước đây tôi cũng chưa từng trêu chọc đại tiên ngài!
Bé trai muốn trả lời gì đó.
Nhưng bé trai lại cảm thấy dường như không cần trả lời bất cứ câu gì.
Cậu bé không thích tranh luận.
Trước đây khi còn ở trong động dưới lòng đất, trong thời gian rất lâu, cậu bé đều không nói được mấy lời.
Sau đó mãi tới khi gặp được Lâm Khả.
Cậu bé mới một lần nữa tìm được lạc thú khi đối thoại.
Chẳng qua.
Có một điểm có thể xác nhận.
Ở đây.
Là nơi thư hương?
Ha ha.
Vậy học sinh đã chạy đến phòng sách đi đầu thai hôm qua kia.
Là chuyện gì xảy ra?
- Các gia trưởng cần nơi này, cũng có nghĩa các gia trưởng cần tôi!
Lão đầu trong bức tranh tiếp tục biện giải, lão ta không muốn chết, thành tinh thành quái là chuyện thật không dễ dàng, lão ta không nỡ mơ mơ màng màng mà toi đời như vậy.
Bé trai khẽ lắc đầu.
- Vậy... ...
Lão già trong bức tranh lập tức sửa lời.
Bắt đầu mắng lên:
- Chuyện này không liên quan đến tôi, thực sự là chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ treo ở chỗ này, chia một chút hơi thở văn hóa mà thôi.
- Đều là đám ngu ngốc này thích dằn vặt đám nhóc, dùng cách xử phạt thể xác, còn tẩy não đám nhóc, biến tướng mà đe dọa ngược đãi!
- Ngàn sai vạn sai.
- Đều là lỗi của bọn họ!
- Cũng không phải cơ cấu chính thức được triều đình thừa nhận, lại dám tự đại đến mức này... ...
Bé trai tiếp tục lắc lắc đầu.
- Này... Đều là lỗi của đám gia trưởng khốn kiếp kia.
- Bản thân bọn họ không rảnh dạy dỗ con mình, không biết phải giáo dục con mình như thế nào, kết quả chỉ cần ném con nhỏ vào trong này, là vì muốn tốt cho tương lai của đám nhỏ, bậc làm cha mẹ như bọn họ đã tận hết trách nhiệm!
- Trên thực tế.
- Đây chỉ đơn giản là đẩy túi rác rưởi trong nhà mình ra bên ngoài mà thôi.
- Tới cùng trong trường này đã xảy ra chuyện gì.
- Đám gia trưởng ở đây vô cùng rõ ràng!
- Cũng không phải sai nhân trong nha môn không nhận được báo cáo lục soát.
- Nơi này vốn được phong bế.
- Nhưng vì giúp đám gia trưởng thu gom đống rác không có chỗ để.
- Bọn họ còn dời tới nơi phố sá sầm uất này.
- Cứng rắn mở trường học ở nơi vốn nên được đóng cửa này!
- Đều do đám gia trưởng lười nhác này sai, đều do đám nhóc hư hỏng ti tiện này sai, không liên quan tới tôi, thượng tiên, thực sự không liên quan tới tôi.
- Tiểu nhân tu hành không dễ, thế đạo hôm nay, việc tu hành càng lúc càng gian nan, cầu đại tiên thương xót, tiểu nhân nguyện ý làm trâu làm ngựa cho đại tiên, làm trâu làm ngựa cho đại tiên.
Bé trai vẫn lắc đầu như trước.
Vậy mà.
Khi cậu bé chuẩn bị dùng sức xé rách bức hoạ.
Hình ảnh trong bức họa bỗng nhiên biến đổi.
Bóng dáng tiểu loli xuất hiện trong tranh.
E thẹn động lòng người.
Giống như ngày mới gặp gỡ!
Bé trai mím môi.
Ngay sau đó lại liếm liếm đầu lưỡi.
Lần này.
Cậu bé mở miệng:
- Mày có thể nhìn thấu lòng người?
- Thượng tiên, tiểu nhân chỉ có thể vẽ ra một chút huyễn tưởng trong lòng thượng tiên, ha ha.
Thấy dường như màn "biểu diễn" của mình được tên hung thần khủng bố này thưởng thức.
Lão đầu trong bức họa càng thêm kích động.
Lão ta biết.
Bản thân mình có thể còn sống sót hay không.
Phải nhìn xem mình có thể khiến đối phương vui vẻ được hay không.
Lập tức.
Lão càng thêm ra sức biểu diễn.
Trong bức họa, tiểu loli bắt đầu mặc Hán phục lên sân khấu.
Ngay sau đó lại mặc đồng phục lên sân khấu.
Ngay sau đó lại là sườn xám lên sân khấu.
Bé trai thấy vậy, ánh mắt trở nên mê li.
Lão đầu càng thêm kích động, cũng càng thêm ra sức!
Lập tức.
Tiểu loli đổi thành họa phong ướt át trong mấy bộ manga 18+ Nhật Bản lên sân khấu.
Trên đôi vớ đen kia.
Thậm chí còn mang theo thứ trơn ướt trông giống như tinh dịch.
Quần áo trên người tiểu loli đã ít tới không thể ít hơn, hoàn toàn biến thành trang phục khiến người chảy máu mũi.
Ha ha.
Thích rồi chứ gì.
Luyến tiếc xé tao đúng không!
- Rống!
Lại vào lúc này.
Bé trai gầm lên giận dữ.
Giống như thứ bản thân mình trân trọng nhất bị người khinh nhờn thật nhiều.
Loại khí tức bạo ngược kia cơ hồ khiến bầu trời trên đỉnh đầu xuất hiện mây đen!
- Mày! Đang! Tìm! Chết!
Bé trai hóa thân cương thi mặt xanh nanh vàng tuôn ra luồng cảm xúc bạo ngược từ trong nội tâm.
Mười móng tay trực tiếp đâm xuống.
Cậu bé phải xé bức tranh và cả anh linh trong bức tranh này.
Thành muôn mảnh!
- ... ... – Lão đầu trong tranh.
Rất nhiều khi, con người đang đắc ý quên hình trong tử vong.
Cũng ví dụ như ông lão trong tranh trước mắt.
Sai lầm của ông ta chính là lấy “Rượu hầm 1988” đã có năm trăm năm tuổi.
Biến thành rượu nước thứ hai trong quầy hàng trên mặt đường.
Lấy một tình thánh ngây thơ.
Thành lụa treo mỡ.
Tự tác.
Đều là tự tung tự tác mà.
Đạo lý thấy chỗ lợi thì thu.
Người hiểu biết chân chính, thật sự quá ít quá ít đi.
Bé trai túm lấy cuộn tranh.
Sát khí quanh thân ồn ào mà ra.
Đây là định không để cho ông lão trong tranh một chút cơ hội cứu vãn.
Muốn triệt để giết chết ông ta!
- Âm ty có thứ tự, vong pháp vô tình!
Một tiếng quát khẽ truyền đến.
Ánh mắt bé trai cứng lại.
Xoay người.
Sát khí thành phòng ngự!
- Phịch!
Một âm rung truyền đến.
Đôi mắt màu đỏ tươi của bé trai nhìn ra cửa.
Người kia.
Người đàn ông vẫn luôn cùng giường chung gối với cậu trong khoảng thời gian này.
- Phù phù... phù phù...
Luật sư An một tay chống khung cửa, vừa há to mồm thở hổn hển, nói:
- Còn may còn may, cuối cùng đã đuổi kịp, cuối cùng đã đuổi kịp.
Màu đỏ tươi trong mắt bé trai chậm rãi lui đi.
Ngược lại cầm lấy bức tranh.
Hỏi:
- Anh, đang tìm nó?
- Tìm nó cả một ngày rồi, cuối cùng mới điều tra ra được nơi này, vừa rồi tôi còn đụng phải lão đạo ở cửa, sau đó cảm ứng được khí tức của cậu.
Luật sư An đứng thẳng người.
Tiếp tục nói:
- Thứ này, trước lưu lại đã, chuyện ông chủ muốn điều tra, cần tìm chỗ đột phá từ trong này.
Bé trai hơi do dự.
Cậu không phải là người sẽ xử trí theo cảm tính.
Cân nhắc một lúc.
Vẫn ném bức tranh trong tay về phía luật sư An.
Luật sư An nhận lấy bức tranh.
Có thể cảm giác được bức tranh đang run rẩy rất khẽ.
Hiển nhiên.
Mới vừa rồi nó đã bị khí thế của bé trai dọa bể mật.
- Rất tốt, chúng ta trở về thôi, tôi cũng phải báo cáo kết quả công việc cho ông chủ.
Luật sư An cười cười:
- Tôi còn muốn nghe chuyện xưa trong địa ngục của anh ấy, cũng thật sự khiến tôi thèm thuồng rồi.
Bé trai lắc đầu, nói:
- Vẫn không thể đi.
- Sao vậy?
- Phải đánh phế mấy người.
Nói xong.
Bé trai lách người đi qua bên cạnh luật sư An.
- Ông chủ phân phó sao?
Bé trai gật gật đầu.
- Không có chuyện gì, mang cái này về, hỏi tin tức ông chủ muốn, ông chủ sẽ không trách cậu.
Bé trai lại ngẩng đầu.
Rất nghiêm túc nhìn luật sư An.
Nói:
- Nhưng hiện giờ tôi rất tức giận, muốn đánh người.
Ặc.
Đây là định dùng của công cho việc tư.
Nói sớm đi!
- Vậy, vậy cậu biết phải đánh ai sao?
Luật sư An hỏi.
Bé trai từ chối cho ý kiến.
- Mới vừa rồi khi tôi đến thấy rất nhiều cha mẹ phụ huynh ở dưới đang khóc, khóc đến được gọi là thê thảm, được gọi là kích động.
- Như vậy đi.
- Chọn vài người khóc đến kích động nhất thê thảm nhất.
- Đánh gãy chân là được.
- Được chứ?
Bé trai híp híp mắt, gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận