Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 596: Hình phạt quan

Khi giải phẫu kết thúc đã chạng vạng tối, Châu Trạch thấy từ phòng bệnh xa xa, dì út và mẹ vợ đều ở đây, nhưng không đi qua chào hỏi.
Bản thân mình vẫn chớ nên lộ diện thì hơn, đừng để mới cứu được cha vợ lại khiến mẹ vợ ngã xuống.
Trở lại phòng làm việc của bác sĩ Lâm, Châu Trạch mở cửa phòng, nằm xuống giường.
Thật ra, nói thật, ngay cả bản thân Châu Trạch cũng không rõ lắm, rốt cuộc giải phẫu thành công tới cùng là công lao của mình hay là công lao của những "hứa hẹn" kia, có lẽ, cả hai đều có.
Cũng không thể thử kéo ông cụ ra một lần nữa.
Không bao lâu sau, bác sĩ Lâm đã đẩy cửa ra đi đến, Châu Trạch nằm trên giường của cô ấy, thế nhưng cô ấy không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
- Em không bận sao?
Châu Trạch hỏi.
- Chuyện tiếp sau, em để phó viện trưởng đi làm. Còn có chuyện làm từ thiện, ngày mai em sẽ bắt đầu chuẩn bị sắp xếp. - Bác sĩ Lâm ngồi xuống bên giường, nói: - Em còn chưa tắm, em đi tắm trước.
Nói xong.
Cô ấy liền đi vào phòng tắm rửa bên trong.
Sau đó.
Tiếng nước truyền đến.
Châu Trạch nghiêng người sang, nhìn bóng dáng trong phòng vệ sinh, anh nhớ kỹ trước đây khi ở nhà bác sĩ Lâm, dường như anh đã từng nhìn qua vách ngăn như vậy để xem bác sĩ Lâm tắm.
Chỉ nhớ rõ phong cảnh khi đó tuyệt đẹp.
Trong khoảnh khắc.
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra.
Bác sĩ Lâm đi ra.
Châu Trạch ngồi bật dậy.
Này.
Ngay cả quần áo để thay cô ấy cũng đặt trong phòng vệ sinh sao?
Cô ấy không sợ làm ướt quần áo khi đi tắm sao!
Sao có thể làm biếng như vậy.
Đặt ở đầu giường không được sao?
Sao em không đi thêm vài bước nữa?
Chỉ thấy lúc này, bác sĩ Lâm đã thay một bộ trang phục y sĩ đi ra.
Hình ảnh phủ khăn tắm quanh thân, dưới hoàn cảnh hơi nước lượn lờ đi ra khỏi phòng tắm như trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
- Anh đói bụng không?
Bác sĩ Lâm hỏi.
- Không đói.
Châu Trạch lắc đầu, không che giấu vẻ thất vọng trên mặt mình.
Cho dù không thể làm vợ chồng, cũng có thể làm bạn tốt đúng không?
Giữa bạn tốt nhìn nhau lõa thể, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Lúc này, bác sĩ Lâm đi tới đầu giường, lấy một chiếc tất chân màu trắng ra, đứng trước mặt Châu Trạch, rất tự nhiên mang vào.
Châu Trạch cứ lẳng lặng nhìn như vậy, nhìn nàng mang.
Có đôi khi, chỉ nhìn đã là một loại hưởng thụ rất tươi đẹp.
Đồ vật tinh xảo, đẹp đến quá mức dễ khiến người ta không đành lòng xé bỏ nó.
Đẹp, rất đẹp, động tác mang tất, cảm xúc khi giật lên.
Hô hấp của ông chủ Châu bắt đầu chậm rãi trở nên dồn dập lên.
Mà lúc này.
Điện thoại của Châu Trạch vang lên.
Vì sao khi cần dùng di động thì nó luôn luôn không nhạy?
Mà lúc này, nó lại không mất linh?
Châu Trạch cầm điện thoại di động lên, là luật sư An gọi điện thoại tới.
- Alo, ông chủ.
- Làm sao vậy?
- Có chuyện, tốt nhất là bây giờ anh nên trở về một chút.
Giọng điệu của luật sư An rất nghiêm túc, điều này có nghĩa thực sự có chuyện tương đối nghiêm trọng đã xảy ra.
Châu Trạch cắn răng.
Đứng lên.
Nhìn bác sĩ Lâm đã mang vớ vào.
Có chút áy náy nói:
- Có việc gấp, anh đi về trước.
Bác sĩ Lâm gật đầu, không nói gì.
Tuy rằng cô ấy đã sai người đặt phòng ăn ở bờ sông, bầu không khí rất lãng mạn.
Ánh mắt lại đảo một vòng trên người bác sĩ Lâm, Châu Trạch lưu luyến xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc vào thang máy, chờ cửa thang máy đóng cửa rồi, anh theo bản năng hô hấp từng ngụm lớn.
Nhắm mắt lại.
Trong đầu tựa hồ vẫn hiện lên hình ảnh tất chân…
Ông chủ Châu vốn không cho rằng mình là thánh nhân.
Đời trước anh là người phàm phu tục tử, đời này anh là quỷ phàm phu tục tử.
Không động tâm là giả, không xung động cũng là giả.
Nhưng cái giá của phạm sai lầm hơi lớn.
Lớn đến mức đủ để thay đổi quy hoạch nhân sinh của mình sau này, thậm chí sẽ cải biến cuộc sống hiện tại của mình.
Anh không biết nếu điện thoại của luật sư An không tới, tiếp đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Có lẽ.
Thực sự sẽ phát sinh cái gì đó.
Anh mới vừa cứu cha em.
Em lấy thân báo đáp anh.
Hợp tình hợp lý.
Ngươi tình ta nguyện.
Nhưng muốn ăn xong lau sạch, nghiêm mặt nói một tiếng: "Hai bên không thua thiệt".
Ông chủ Châu cảm thấy mình khó có thể làm thế.
Mãi cho đến khi lái xe lên cầu vượt, chút khô nóng trên người Châu Trạch vẫn chưa rút đi.
Lúc này, có lẽ cầm ly siêu bự của luật sư An, uống mấy ngụm lớn cà phê hòa tan hết hạn sẽ có hiệu quả.
Chờ khi cuối cùng anh cũng lái oto trở lại cửa phòng sách thì, tâm thần Châu Trạch mới từ từ bình tĩnh lại.
Cửa tiệm có một đám người.
Châu Trạch theo bản năng cho rằng phòng sách đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn kỹ, anh phát hiện không đúng, là trong hiệu thuốc cách vách phòng sách.
Cảnh sát đã phong tỏa nơi này duy trì trật tự, nhưng thỉnh thoảng trong đầu còn truyền đến tiếng gào thét, còn có tiếng ném đồ.
Châu Trạch đẩy đoàn người ra, chen vào, nhìn thấy bên trong tiệm thuốc có một người bị cảnh sát trói lại, đó là một người đàn ông thể trạng to lớn, hai tay anh ta đã bị còng lại, nhưng vẫn đang không ngừng va đập, vậy mà mấy cảnh sát không cách nào đè anh ta xuống.
Luật sư An đứng trong tiệm thuốc, phát hiện Châu Trạch trở về, anh ta chủ động đi tới.
- Bệnh chó dại?
Châu Trạch nói.
Dáng dấp người đàn ông này rất giống kẻ bị bệnh chó dại đang phát tác.
Nhưng Châu Trạch lại cảm thấy có chút không đúng, nếu chỉ là bệnh chó dại, hẳn luật sư An sẽ không đến mức cố ý gọi điện thoại để mình qua đây.
Chẳng lẽ luật sư An buồn chán đến mức "a ha ha ha ha ha, ông chủ, mau đến xem người bị bệnh chó dại đi, rất thú vị đó!"
Không thể nào.
- Không phải bệnh chó dại. - Nói xong, luật sư An thấp giọng, kề sát miệng đến bên tai Châu Trạch, nói khẽ: - Ông chủ, xem ánh mắt anh ta.
Châu Trạch quan sát kỹ, ở chỗ sâu trong mắt người kia lại có tầng một màu xanh nhàn nhạt.
- Đây là bị câu hồn. - Luật sư An nói: - Ba hồn bảy vía bị câu mất một, giống như khi bác sĩ khoa ngoại các người làm giải phẫu cắt bỏ, nhưng linh hồn không giống vậy, sau khi bị cắt một bộ phận, người đó sẽ điên mất.
- Anh có thể xác định?
- Xác định còn cả khẳng định, trong địa ngục vốn có loại hình phạt này, cắt linh hồn con người, để bọn họ thống khổ để bọn họ phát cuồng, tôi đã tận mắt nhìn thấy, thằng này tuyệt đối không phải tên bị bệnh chó dại phát tác gì!
- Chĩa vào chúng ta?
- Ách, hình như không phải, thằng này là ông chủ cửa hàng trang phục bên phía Bộ Hành Nhai, lúc đầu ông ta rất bình thường, kết quả bỗng nhiên nổi điên, được nhân viên trong tiệm đưa đến tiệm thuốc chúng ta, nhưng sau đó, càng ngày ông ta càng khó khống chế.
- Phương Phương đã báo cảnh sát, người của đồn công an vừa tới.
- A a a!!! A a a!!! A a a!!!
Người đàn ông còn đang không ngừng giãy giụa, khóe miệng đã tràn máu tươi, hơn nữa cho dù mấy đồng chí cảnh sát có kiềm chế ông ta thế nào, ông ta vẫn có thể tránh thoát được, như một đầu trâu điên mãi mãi cũng sẽ không cạn sức.
Phụ cận có rất nhiều người đang lấy điện thoại di động ra quay chụp xem náo nhiệt, dòng người trên Phố Nam vốn rất cao, hơn nữa đối mặt với tình cảnh này, nhiệt tình của mọi người cũng rất cao.
- A a a!!!
Lúc này.
Cái tên đã bị trói chặt kia bỗng nhiên giãy khỏi hai người cảnh sát, điên cuồng xông về phía cửa tiệm.
- A a a a!!!!
- Chạy đi!!!!
Đám quần chúng ăn dưa lúc trước còn đang xem náo nhiệt, chụp ảnh quay video chuẩn bị đăng Weibo TikTok bị hù dọa, mau chóng lui về phía sau, không ít người trực tiếp ngã lăn trên mặt đất.
Châu Trạch đi lên một bước, túm lấy tên này, đồng thời ngón tay móng tay hơi dài ra một chút, đâm vào trong da đối phương.
Đối phương run rẩy vài cái, "phù phù" một tiếng ngã trên mặt đất, nhưng ông ta không ngất, vẫn mở con mắt thật to, mặc dù thân thể đã tạm thời tê dại nhưng trái tim xao động kia vĩnh viễn không dừng!
- Cột chắc, chân cũng cột lại!
Châu Trạch hô lên với hai đồng chí cảnh sát kia.
Cảnh sát lập tức tới, cùng tiến lên, trói luôn cả chân người này lại, vì phòng ngừa ông ta cắn đầu lưỡi, còn cầm lấy khăn lâu Phương Phương đặt trên quầy chặt miệng người này.
Lúc này, cảnh lực tiếp viện của đồn công an cũng đến, xe cứu thương cũng tới, đám cảnh sát bắt đầu xua tan quần chúng vây xem, đồng thời còn đưa người này lên xe cứu thương.
Vì phòng ngừa anh ta giãy giụa trên xe cứu thương, còn có hai cảnh sát ngồi chung lên xe cứu thương áp trận.
- Như vậy không có vấn đề gì chứ?
Nhìn người kia bị xe cứu thương đưa đi, Châu Trạch hỏi luật sư An bên người.
- Chỉ là linh hồn bị mất một bộ phận, không phải biến dị thành siêu nhân, không có chuyện gì đâu, hơn nữa mới vừa rồi anh ta chơi đùa như vậy, có thể tính là đang tiêu hao tiềm năng thân thể, tiếp đó, anh ta sẽ không vùng vẫy nổi.
- Chuyện này có đầu mối gì không?
Châu Trạch không tin luật sư An chỉ ở chỗ này xem náo nhiệt.
- Ah, mới vừa lão Trương đến, tôi kêu anh ta tới tiệm bán quần áo điều tra. Nói chung, tôi cảm thấy, rất có thể chuyện này tới không phải vì phòng đọc sách của chúng ta, có thể chỉ là vừa vặn.
- Chắc chắn như vậy?
- Anh không ra ngoài xã giao, lười lăn lộn vào giới, cho nên anh không biết tháng trước chúng ta diệt quỷ sai Từ Châu đã tạo thành oanh động lớn như thế nào.
- Lúc này ai dám đến địa giới Thông Thành nhảy disco?
- Nhưng không phải bên phía âm ty còn chưa nói gì sao.
- Âm ty rất lười, chưa nói gì chính là lời nói tốt nhất.
Luật sư An vỗ vỗ tay, nói:
- Trước khi cảnh sát chưa đến, tôi đã kiểm tra người kia, cảm ứng linh hồn tên kia.
- Anh đoán thử xem tôi phát hiện gì rồi?
- Đừng úp mở.
- Phần linh hồn bị cắt kia thật mẹ nó chỉnh tề, so với những người thụ hình trước đây tôi từng nhìn thấy ở Hình đường âm ty, thật giống nhau như đúc.
Luật sư An nói xong lời cuối cùng.
Bản thân mình đều nhịn cười không được.
Phảng phất như anh ta cảm thấy có chút sai lầm, nói bổ sung:
- Mẹ nó, hẳn không phải hình phạt quan nào đó ở Hình đường âm ty bỗng nhiên chạy đến đấy chứ.
... ...
Đợi khi phòng đọc sách ăn cơm tối được phân nửa, lão Trương đến, đến thật trùng hợp, anh ta đến vừa khớp như vậy khiến Châu Trạch cho rằng anh ta cố ý chọn giờ, đến ăn chực!
- Kết quả điều tra đâu?
Luật sư An lập tức hỏi.
- Ah, ở chỗ này.
Lão Trương vừa ra hiệu cho lão đạo xới cơm giúp mình vừa lấy bản ghi chép của chính mình ra, chỉ vào ghi chép phía trên, nói:
- Căn cứ theo quá trình điều tra người nhà và lấy lời khai của người trong tiệm, ngay từ đầu bệnh nhân đã xuất hiện bệnh trạng không thoải mái, là vào một tuần trước, gần nhất càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng tới bệnh viện kiểm tra lại không kiểm tra ra gì, bình thường cũng có thể đi làm, cho tới hôm nay.
- Còn có.
- Từ những gì tôi điều tra được ở các bệnh viện lớn Thông Thành.
- Đây đã là.
- Lần thứ ba Thông Thành xuất hiện người bị nghi là phát bệnh chó dại.
- Tư liệu của bọn họ đều nằm trong này.
Nói xong, lão Trương đưa bản ghi chép tới trước mặt luật sư An, sau đó bản thân anh ta lập tức tiếp nhận chén cơm, bắt đầu ăn cơm.
Luật sư An rất cẩn thận nhìn tư liệu của những bệnh nhân khác, nhìn một chút sau đó lại đưa cho Châu Trạch, nói: - Anh là người trong nghề, rốt cuộc hai người này có bị bệnh chó dại không?
- Xem bệnh án thì có thể nhìn ra thứ gì? - Châu Trạch xem thường nói.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!!!
Lúc này.
Hầu Tử kêu lên.
Lão đạo ngầm hiểu, tạm thời đứng lên, nói: - Ah, khách tới cửa.
Nói xong, lão đạo lấy nước mắt trâu ra, bôi lên con mắt mình, chuẩn bị chiêu đãi khách.
Ai biết lão đạo vừa đi đến cửa phòng.
Lập tức thét to:
- Mẹ trứng!
- Đây là quỷ gì!
- Nói nhảm, nhất định là quỷ.
Luật sư An trêu chọc nói, sau đó anh ta cũng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, ngay sau đó, anh ta ngây ngẩn cả người.
Đứng trước cửa là vong hồn một người con trai, mặc áo khoác màu vàng, giày thể thao màu trắng, những thứ này đều không phải điểm quan trọng, bởi vì vong hồn tới cửa mặc đủ loại đồ, đủ loại kiểu dáng phong cách.
Quan trọng nhất là.
Vong hồn này.
Chỉ có nửa gương mặt.
Bộ phận từ mi tâm tới nửa gương mặt như bị thứ chỉnh tề gì đó cắt mất, mà vong hồn này lại hồn nhiên không cảm giác.
Chỉ có chút nhát gan mà đẩy cửa phòng đọc sách ra.
Dùng nửa miệng nửa môi hỏi:
- Là lên đường ở đây sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận