Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 733: Trêu hoa ghẹo nguyệt! (2)

Họp mặt thịt nướng buổi tối tiến hành ở dưới gác mái homestay, hai cái giá nướng thịt đã bắc xong, một đám cả trai lẫn gái ngồi vây quanh, còn có không ít hộ gia đình và bạn bè của ông chủ nhà chạy tới.
Hứa Thanh Lãng ngồi trên ghế tựa bên kia uống bia, anh bị luật sư An kéo tới.
- Mấy người kia, thoáng nhìn đang làm ăn gần đây, tuy rằng luôn luôn giả bộ ngây thơ, hưng vẻ phong trần này không thể giấu hết được.
- Mấy người ngồi bên kia chắc đến du lịch, ở homestay ở đây, đáng tiếc hàng họ không lớn, chậc chậc.
Hứa Thanh Lãng tiếp tục uống rượu.
Không quan tâm đến tiếng huyên náo của thằng cha bên cạnh.
Phụ trách nướng thịt chính là ông chủ nhà, ông ta giống như vừa làm một liều, tinh thần sáng láng già nhưng sung này, chờ sau khi bắt đầu nướng thịt, để sinh động không khí, ông vừa kêu người bên cạnh định nếm thử đi nướng vừa cầm lấy đàn ghi ta của mình, bắt đầu đàn hát.
Đừng nói.
Hát thật dễ nghe.
Trình độ này không hề kém gì ca sĩ phòng trà.
Hơn nữa hát còn là ca khúc do bản thân sáng tác.
Luật sư An thở dài, trong lòng cảm thấy hơi đáng tiếc, homestay mở náo nhiệt, bản thân lại có tài, nếu không đụng vào đồ chơi kia, cuộc sống sẽ tiêu sái an nhàn bao nhiêu.
Họp mặt nướng thịt tiến hành được một nửa, đã có vài người nhìn mấy người hợp mắt mấy bạn nữ đến làm quen, đi vào phòng tiến hành trao đổi một bước sâu hơn.
Dĩ nhiên, nơi này tự nhiên có phóng túng, nhưng phần lớn đều bàn giá cả.
- Tại sao không đi chơi đùa?
Ông chủ nhà cầm bia đến bên người luật sư An, cười hề hề.
Ông coi luật sư An là người cùng phe, dù sao trước đó luật sư An còn mua hàng chỗ ông.
- Không có mấy ai đẹp mắt.
Từ trước đến giờ khẩu vị của luật sư An đều thật xảo quyệt.
Có đôi khi luật sư An cũng thật sự hâm mộ lão đạo, cho dù đi đến đâu lão đạo đều không hề thiếu em gái quan tâm cuộc sống khổ cực.
- Chướng mắt? Bên cạnh cậu không phải thật phiêu...
Ông chủ nhà giơ tay chỉ Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng nghe vậy.
Ánh mắt lạnh như băng quét qua.
Lúc này ông chủ nhà mới nhìn thấy rõ ràng yết hầu của Hứa Thanh Lãng.
- Ờ...
Cậu ta lại là nam.
- Ha ha ha ha!
Luật sư An nở nụ cười.
Giơ tay chọc Hứa Thanh Lãng:
- Này, sao cậu không đi chơi?
Nhập gia tùy tục không được?
Hứa Thanh Lãng lắc đầu, tiếp tục uống bia.
Luật sư An thấy lão Hứa chơi trò thâm trầm và tịch liêu ở đó, hơi ghen tỵ bĩu môi.
Có câu nói như thế này.
Bởi vì bạn không đủ đẹp trai, cho nên bạn không cách nào biết được phụ nữ rốt cuộc có bao nhiêu chủ động.
Sau đó.
Dường như dưới lầu có người gọi ông chủ nhà.
Ông chủ nhà cười ha ha đi xuống.
Luật sư An lại mở miệng nói với Hứa Thanh Lãng:
- Nếu không làm bộ bài đi xuống tìm boss với Oanh Oanh chơi đấu địa chủ đi?
- Tôi đi dạo trong thành cổ.
- Hờ, cậu thật không thú vị.
Hứa Thanh Lãng đi xuống, luật sư An một mình tiếp tục ngồi trên nóc nhà ngắm sao uống bia.
... ...
Tắm rửa xong.
Thoải mái.
Oanh Oanh giúp Châu Trạch thay quần áo, Châu Trạch không lên giường tiếp tục nằm mà ngồi trên ghế dựa trong phòng, Oanh Oanh đứng sau lưng anh bóp đầu cho anh.
Châu Trạch cầm lấy tấm lệnh bài kia, nói thật ra, vốn là một tờ giấy đột nhiên biến thành một lệnh bài, thật sự không quen lắm, trước kia đặt chứng nhận quỷ sai trong ví tiền cũng tiện, chẳng lẽ lệnh bài này lại treo bên hông?
Đi ra ngoài bị người nhìn thấy đoán chừng sẽ bị người ta coi là kẻ ngốc, dù sao đây cũng không phải thời đại có cẩm y vệ.
Tiểu loli Nguyệt Nha mấy cô bé đều gọi điện thoại, Oanh Oanh nhận, đều chúc mừng ông chủ nhà mình cuối cùng thăng làm bộ đầu, các cô cũng từ hợp đồng lao động biến thành biên chế chính thức.
Hơn nữa, sau khi chính thức trở thành bộ đầu, tích điểm chỗ Châu Trạch lại một lần nữa phát sinh đổi mới, biến thành 2/100, nhưng nhiều thêm một mục giá trị công đức, chỉ có điều giá trị công đức của Châu Trạch đã là 100/100, đã nổ biểu rồi.
Công đức do dẫn mấy vạn quân hồn trở về, chính là to đến đáng sợ.
Hơn nữa, sau khi chính thức trở thành bộ đầu, khi tiểu loli mấy cô ấy làm nghiệp vụ, cho dù bản thân không làm gì cả, đều vẫn sẽ có tích điểm, điểm công tích của bản thân sẽ chậm rãi tăng lên.
Lên chức, trong lòng Châu Trạch không sung sướng bao nhiêu, có thể vì thấy được thái độ xấu xí của Diêm La địa ngục, đã cảm thấy bộ đầu này dường như cũng không ghê gớm lắm.
Hiện giờ sở dĩ mình muốn lên chức, một là vì tự bảo vệ mình, hai là vì đứng ở chỗ cao hơn chút để dễ tìm được phương pháp thức tỉnh tên ngu ngốc cứng đầu hơn.
Lúc này, lệnh bài nắm trong tay đột nhiên hơi run lên.
Trên lệnh bài xuất hiện một điểm màu lam, ở vị trí chính giữa, mà bên cạnh điểm màu lam lại có một điểm đen, điểm đen này đang đi về đây.
Là quỷ sai bản địa Lệ Giang sao?
Chạy về chỗ mình?
Châu Trạch hơi kỳ quái, anh là bộ đầu Thông Thành, cách bên này mấy ngàn kilomet, vốn không có gì liên hệ mới đúng.
Huống hồ, lấy tính cách của Châu Trạch và thương thế hiện giờ của anh, thật đúng là lười đi xã giao với quan hệ.
Suy nghĩ một lát.
Khi lại cúi đầu nhìn lệnh bài, phát hiện điểm đen di chuyển lúc trước đã biến mất.
Đây là.
Đã chết?
Hay là...
- Oanh Oanh, mở cửa.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh mở cửa phòng.
Khi cửa vừa mở ra.
Một người phụ nữ mặc đồ cưỡi ngựa màu đen cả người là máu đã ngã quỵ xuống.
- Ông chủ, làm sao bây giờ?
Oanh Oanh quay đầu lại nhìn ông chủ nhà mình.
Châu Trạch vẫy vẫy tay.
- Kiểm tra xem đã chết chưa?
Oanh Oanh ngồi xổm xuống, kiểm tra một chút, đáp lại:
- Vết thương rất nặng, cảm giác sắp chết.
- À, vậy bổ một đao.
- Khiến cho cô ta chết hoàn toàn đi.
“... ...” Nữ quỷ sai.
Đêm khuya, bên ngoài truyền đến động tĩnh, mở cửa, một người cả người là máu ngã xuống.
Tình tiết này thường xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp, hơn nữa bình thường mà nói, một nhà có lòng tốt mở cửa cứu người thường hơn phân nửa sẽ vì vậy mà gặp vận rủi.
Điển hình nhất chính là đêm tuyết kia, mẹ Dương Khang cứu Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Ông chủ Châu vẫn là một người chán ghét phiền toái.
Bản thân bạn đã bị trọng thương, cũng đừng kéo dài hơi tàn thống khổ đến, cũng đừng miệng đầy máu cực kỳ vất vả mệt nhọc thuật lại chuyện xưa gì.
Gặp gỡ như vậy là duyên.
Trực tiếp giải thoát đi là được.
Oanh Oanh vẫn một mực vâng theo mệnh lệnh của ông chủ, cho nên không chút do dự giơ nắm tay lên, nện xuống đầu của người phụ nữ kia!
Thân thể người phụ nữ run lên.
Thân thể làm ra một độ cong quỷ dị khoa trương, lại tránh được, tránh né một quyền của Oanh Oanh, rồi sau đó giống như con rắn bò đến vách tường, cuối cùng sau lưng dán lên trần nhà, mặt quay xuống, nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Phù!
Ông chủ Châu ngồi trên ghế dựa chỉ cảm thấy một loạt động tác của người phụ nữ này lưu loát sinh động giống như nước chảy mây trôi.
Phát triển trên thân thể này đã trực tiếp miểu sát nữ giáo viên yoga hoặc nữ huấn luyện viên thể hình.
- Bộ đầu Trần đâu?
Người phụ nữ này quát hỏi.
Nhìn dáng vẻ hoàn toàn khỏe mạnh.
Đâu có vẻ nguy cơ trọng thương như lúc trước?
Bộ đầu Trần là ai?
Châu Trạch khẽ nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận