Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1212: Quỷ bài bạc (1)

Tàn nhẫn?
Coi là vậy đi.
Nhưng khi đó, người ta cũng không thật sự mang theo mục đích quan tâm thân thiện gì đó tìm đến mình để kết bạn, mọi người đều có phúc riêng của mình, mọi người đều có nhân quả của mình.
Nghĩ đến đây.
Một chút xíu cảm giác áy náy trong lòng ông chủ Châu lập tức được bản thân giải tỏa luôn rồi.
Câu Tân may mắn, không phải ai cũng có thể được tiên nhân sờ đầu một cái như vậy, nhưng ngược lại cũng vậy.
Đi ra khỏi tiệm thuốc, quay đầu, nhìn bảng hiệu tiệm thuốc thêm chút nữa.
Sau này, chính mình thực đúng là phải tiếp tục lấy chuyện giúp người làm niềm vui rồi, kẻ thù không được giết, đánh cho tàn phế sau đó ném cho đám người tiệm thuốc chữa trị, cảnh giới tư tưởng của mình nha… chậc chậc.
Vừa tự say mê bản thân vừa đẩy mở cửa tiệm sách, đi vào.
Trên chiếc bàn trà ở trước ghế sô pha mà mình hay ngồi, một đĩa đồ ăn nhẹ, một ly cà phê, một phần báo chí đã ủi xong được đặt rất chỉnh tề.
- Ông chủ, có tắm không?
Oanh Oanh chủ động đi tới, giúp Châu Trạch cởi áo khoác.
- Không gấp, đợi lát nữa.
Châu Trạch xoay người, giang hai cánh tay, để cho Oanh Oanh cởi áo khoác giúp mình, đồng thời nhìn về phía cô gái da đen đang ngồi ở sau quầy bar, hỏi:
- Có chuyện gì?
Nói như vậy, bởi vì nếu như không có chuyện gì, rất khi cô gái da đen rời khỏi vườn rau, à, ngoại trừ giờ ăn cơm.
Nhưng lúc này rõ ràng không phải giờ ăn cơm.
Cô gái da đen ngồi ở trên chiếc ghế phía sau quầy bar, đang chơi pikachu bằng máy tính, trước mặt còn có một khay đầy hạt hướng dương, vừa chơi vừa cắn.
Thấy Châu Trạch nhìn mình, lập tức đứng dậy, mỉm cười nói:
- Ông chủ, vườn rau xanh này của tôi diện tích có chút hơi nhỏ rồi, lúc này có chút không đủ dùng nữa nha.
Trước đó mở rộng bên cạnh, dùng làm vườn rau xanh, có cô gái da đen chăm sóc, cộng thêm lại không phải dùng để trồng những loại cây thông thường, cho nên ngay cả việc chiếu sáng cũng không cần nữa.
Nhưng hiện tại, theo việc rau cải trái cây gì gì người bên tiệm sách cũng đều trồng vào bên kia, cộng thêm thể tích và khối lượng của bản thân Deadpool bắt đầu gia tăng, diện tích vườn rau bên kia, dần dần có chút không đủ dùng rồi.
- Lân cận đây, còn có chỗ nào không? - Châu Trạch hỏi.
Mặc dù nói anh đã giúp cô gái da đen cởi bỏ phong ấn của doanh câu, nhưng để cho cô ta mang theo Deadpool rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình, trong lòng Châu Trạch thật sự có chút không bỏ được.
Không thể nói là không tin tưởng, cũng không cần nói đạo lý lớn “Dùng người thì không nghi nghi người thì không dùng” gì gì đó.
Ông chủ Châu xuất thân từ một đứa trẻ nghèo khổ, không dễ dàng mới góp nhặt được một ít của cải này, vẫn thích nắm giữ trong tầm tay hơn.
- Không phải ở phía sau nơi này có một viện bảo tàng tượng sáp sao, hình như là đã đóng cửa, tôi muốn ký hợp đồng nơi đó, ở ngay phía sau tiệm sách của chúng ta, rất gần.
- Trước đây tôi đã nói qua với luật sư An rồi, anh ta đã đi hỏi giúp tôi một chút, bởi vì cái viện bảo tàng tượng sáp kia từng có người chết, khai trương không được mấy ngày thì đã đóng cửa cho tới bây giờ, thật ra thì giá cả ký hợp đồng cũng không đắt, chẳng qua là hiện tại luật sư An…
Châu Trạch bừng tỉnh.
Lúc này mới nhớ lại.
Luật sư An đã chạy trốn rồi…
Cũng không biết lúc này luật sư An có an toàn hay không, ăn có đủ no hay không, ngủ có ngon hay không, aish, thật đáng thương mà…
Chắc anh ta còn chưa đưa tiền cà phê tháng này đi…
Nhưng nghĩ lại, có Phùng Tứ ở bên đó chỉ huy, cộng thêm lần này, trong mắt nhân vật cấp độ “Khánh” chỉ có tàn hồn của Phủ Quân, cũng không đến nổi tiếp tục sống chết cắn chặt bên chỗ lão An mới được.
- Oanh Oanh, xế chiều cô đi làm thủ tục một chút đi.
- Được, ông chủ.
- Đúng rồi, sổ sách trong tiệm còn tiền không?
Ông chủ Châu nhớ đã rất lâu rồi bản thân mình không làm ăn nghiêm túc, trước đó tiểu loli đã từng ở đây gác đêm, lão Trương cũng từng gác đêm, nhưng bản thân anh làm ông chủ, đã sai khiến người ta mà không trả lương rồi, cũng không tiện động vào tiền âm phủ mà người ta đã lưu lại.
- Chỗ tôi còn rất nhiều tiền đấy ông chủ.
- Ồ, vậy thì tốt.
Châu Trạch nhanh chóng kết thúc đề tài lúng túng này.
Đến phòng vệ sinh, bắt đầu tắm gội.
Nước mang theo độ ấm không ngừng cọ rửa thân thể của anh.
Ông chủ Châu hít sâu một hơi, nhắm mắt hưởng thụ loại an nhàn trong nháy mắt này.
Chuyện của sư phụ Hứa Thanh Lãng đã giải quyết xong, tuy nói trong đó còn có một vài bí mật chưa được vạch trần, tỷ như lão đầu có quan hệ như thế nào với lão thái bà kia, căn nguyên vận chuyển của cái gương kia vân vân, nhưng lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng đã đi tìm tên mập ôm hũ tro cốt đi lung tung khắp nơi kia rồi, tin tưởng rất nhanh là sẽ có tin tức cụ thể truyền về.
Chẳng qua là những chuyện này đều là tiểu tiết vụn vặt mà thôi, gương ở bên cạnh mình, lão đầu cũng đã hoàn toàn lạnh rồi, chẳng khác gì là một mối họa lớn trong lòng đã được diệt trừ.
Chuyện của nửa gương mặt cũng đã được giải quyết, đã bị anh nuốt lấy rồi.
Hai mối đe dọa mà anh phải đối mặt trước đó, hiện tại đều đã không còn nữa, chẳng qua là Châu Trạch lại không vì vậy mà buông lỏng.
Khánh ở cách vách, cụ thể lúc nào có thể tỉnh dậy vẫn chưa biết được, chuyện này có thể xem xét sau, lúc này hai đồng đội của cô ta cũng đã ở Kim Lăng rồi, trước mắt tạm thời sẽ không gây phiền phức nữa.
Nhưng Châu Trạch có một loại cảm giác, hiện tại nếu còn muốn trở lại lúc mình vừa mới thành quỷ sai lúc trước, là cái chủng loại đóng kín cửa lại, tự mình làm chuyện của mình, tự mình trải qua cuộc sống của mình, không để ý đến chuyện bên ngoài, đã là chuyện không thể nào nữa rồi.
Sóng gió phía bên địa ngục, đã càng ngày càng ảnh hưởng rõ ràng đến tiệm sách bên này rồi.
- Anh… sợ… rồi… sao…
Trong màn nước đang xối xuống, Châu Trạch mở mắt ra, nhìn bản thân ở trong gương, trả lời:
- Không sợ, chẳng qua là phiền.
Giống như là Thiết hàm hàm trở mình, lại tiếp tục lim dim đi, cũng không tiếp tục chuyện trò tiếp nữa, offline tắt máy.
Châu Trạch lại tắm thêm một lát nữa, lúc này mới đóng vòi nước, cầm khăn tắm lên bắt đầu lau chùi thân thể của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận