Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 446: Ánh mắt khủng bố

Lão đạo là kiểu vui vẻ.
Phái tìm đường chết.
Phái hút xui xẻo.
Phái thử dò xét
Phái lòng đỏ trứng.
Người bảy mươi mốt tuổi, đời này không biết lão đã trải qua bao nhiêu màn mưa gió đưa đẩy, cho dù lão chưa từng gặp quỷ sai cũng chưa thấy quỷ, cũng chưa từng bị những sự kiện không phải sự kiện tự nhiên tẩy lễ.
Lúc này.
Cũng không nên có bộ dạng như vậy mới đúng.
Vẻ mặt lão dại ra.
Ánh mắt vẩn đục.
Búi tóc và râu mép tán loạn.
Cả người như thất hồn lạc phách vậy.
Châu Trạch nhìn về phía Trương Yến Phong.
Ông chủ Châu đòi một lời giải thích, anh có thể khiến lão đạo ngồi trên xe đẩy hát nhạc thiếu nhi chạy ra ngoài hóng gió một chút, nhưng sẽ không cho phép người khác làm trò gì với lão đạo.
- Anh hiểu lầm rồi, khi chúng tôi phát hiện lão ở hiện trường gây án, lão đã ngồi ở cửa, cầm một cây đao trong tay, chính là trạng thái trước mắt.
Trong cục cảnh sát không có chuyện ngược đãi và bức cung, điểm này, anh có thể yên tâm.
Châu Trạch gật đầu.
- Đây là ghi chép lúc trước, anh xem một chút đi.
Lão Trương đưa ghi chép cho Châu Trạch, tiếp tục nói:
- Khi thẩm vấn, cảnh sát hỏi, lão trả lời, phối hợp rất tốt, cơ bản đã nói rõ vụ án.
Người chết là một ông lão sống ở đó, năm nay 65 tuổi, thi thể được phát hiện trong tủ đông, da thịt trên người bị cắt bỏ rất nhiều chỗ.
Chúng tôi còn phát hiện đồ ăn nấu nướng còn dư trong thùng rác ở phòng bếp, trải qua kiểm nghiệm, chúng tôi xác định đó là thịt người, hơn nữa còn là thịt trên người người đã chết.
Châu Trạch liếc nhìn ghi chép.
Ở trên ghi chép.
Lão đạo tự thuật lại toàn bộ quá trình bản thân mình gây án, kể bản thân mình giết người như thế nào, xử lý thi thể như thế nào, xào rau các loại như thế nào… Rất nhiều chuyện đều được lão khai rất tường tận, kể cả lúc ăn cơm uống rượu gì cũng được lão khai rõ.
- Đây là chính mồm lão nói sao? - Châu Trạch cầm ghi chép hỏi.
Lão Trương gật đầu.
Châu Trạch ném sổ ghi chép lên trên bàn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn lão đạo, anh nhẹ giọng hô lên:
- Lão đạo, lão còn nhớ tôi là ai không?
Lão đạo ngẩng đầu.
Nhìn bên trái một chút.
Nhìn bên phải một chút.
Lại ngẩng đầu nhìn một chút.
Lại cúi đầu nhìn xem.
Cuối cùng lão nhếch môi.
Cười nói:
- Anh là ông chủ.
Lúc nói chuyện, rõ ràng vị trí khóe miệng lão đạo còn có nước bọt nhỏ xuống.
- Thần trí lão ta có vấn đề. - Châu Trạch nói.
- Phía trên cho rằng anh ta cố ý muốn dùng phương thức này để lừa dối cảnh sát.
- Nếu như anh ta muốn lừa dối cảnh sát, tại sao anh ta lại khai báo quá trình phạm tội cặn kẽ như vậy? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Tôi cũng không biết. - Lão Trương hít sâu một hơi, nói: - Cho nên tôi mới vội vã trở về tìm anh, tôi cảm thấy chuyện trên người lão đạo rất không bình thường.
Nghe vậy.
Châu Trạch nhắm hai mắt lại.
Ngón tay nhẹ nhàng mà đập trên bàn.
- Có thể tắt cameras đi không? - Châu Trạch mở mắt ra, nhìn về phía cameras trên đỉnh đầu.
- Không được, hiện tại vụ án này không do tôi quản lý, không gian thao tác của tôi cũng không lớn, tôi vừa tắt camera lập tức sẽ có người của tổ chuyên án qua đây.
Lão đạo tiếp tục ngơ ngác ngồi ở nơi đấy.
Lúc này.
Thoạt nhìn lão thật giống một người già hơn 70 tuổi.
Hơn 70 tuổi, mắc chứng già nua si ngốc.
- Lão đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông đã gặp ai, mau nói hết cho tôi nghe. - Châu Trạch lần nữa mở miệng nói.
Đồng thời.
Ở dưới mặt bàn mặt.
Ngón tay Châu Trạch đã siết chặt.
Rốt cuộc là tên nào tinh trùng lên não.
Biến lão đạo thành bộ dáng này!
- Ừm? - Lão đạo hơi nghi hoặc một chút ngẩng đầu, cười cười, rất thành khẩn nói: - Tôi đã giết người, tôi ăn người, tôi phạm pháp.
- Tôi muốn ăn đậu phụng.
- Tôi thích nhất là ăn đậu phụng đã tách vỏ.
- Củ lạc ăn thật ngon.
Châu Trạch cẩn thận nhìn chằm chằm đôi mắt lão đạo, không thể nhìn ra thứ gì từ trong mắt lão đạo.
Nhưng có một điều anh có thể xác định.
Lão đạo không giết người.
Nếu như lão giết người, lão sẽ không dám giả ngây giả dại ở trước mặt mình, bởi vì lão đạo rõ ràng, cho dù lão ăn củ lạc, kết quả là lão còn được tới chỗ mình để báo cáo!
Châu Trạch lập tức làm ra quyết định.
Nói:
- Anh sắp xếp một chút, để lão An gặp mặt lão đạo một lần.
Đối với chuyện liên quan tới tinh thần, tỷ như thôi miên ảo cảnh, Châu Trạch chỉ am hiểu cách xử lý, nhưng không am hiểu cách vận dụng và lý giải.
Lúc này, tình huống của lão đạo hiện tại.
Chỉ có thể để luật sư An ra tay.
- Hơi khó. - Lão Trương nói.
- Lão Trương. - Châu Trạch hô lên.
- Ừm.
- Anh ta là người sống. - Châu Trạch chỉ chỉ lão đạo: - Trong phòng sách, có rất nhiều kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng lão đạo là một người sống.
- Tôi biết.
- Anh ta là công dân trong mắt anh.
- Tôi cũng biết.
- Tôi cũng nói gì tới thân phận của anh nữa, cứ coi như anh là anh trước kia, khi anh biết rõ có một người tốt bị oan uổng bị vu hãm trước mặt anh, anh được xem là cảnh sát có tinh thần trọng nghĩa, có trách nhiệm, anh sẽ làm thế nào?
- Ông chủ, anh không cần nói với tôi những thứ này. - Lão Trương cười khổ nói: - Tôi biết tôi phải làm cái gì, điều khiến tôi do dự là tôi dẫn anh tới nơi này đã làm trái với kỷ luật, nhưng tôi còn có thể dùng lý do anh là cố vấn, để người của tổ chuyên án không đến mức nói gì tôi.
- Nhưng nếu tôi lại dẫn lão An qua đây, có thể tôi sẽ bị tổ chuyên án cách ly, đến lúc đó, bản thân tôi không thể giúp gì cho mọi người nữa.
- Dẫn lão An tới gặp lão ta, chuyện này đã không nằm trong phạm vi cảnh sát các người có thể phá nữa.
- Được.
Nếu ông chủ đã quyết định vậy, lão Trương cũng không nhiều lời.
... ... ...
Mười lăm phút sau, luật sư An đi vào phòng thẩm vấn.
Trương Yến Phong lại đứng ở cửa phòng thẩm vấn, hỗ trợ nhìn, rất nhanh phía trên sẽ phát hiện, bên trong sẽ không có nhiều thời gian lắm.
Luật sư An vào nhìn thoáng qua lão đạo, ngay từ đầu, anh ta còn cười, nhưng chậm rãi, nụ cười trên mặt anh ta bắt đầu biến mất, thay vào đó là một loại nghiêm túc.
Ngồi xuống.
Luật sư An đưa tay quơ quơ trước mặt lão đạo.
- Anh quen tôi không?
Lão đạo gật đầu, nói: - Luật sư háo sắc.
Luật sư An nhíu nhíu mày.
- Là bị thôi miên hay trúng ảo thuật? - Châu Trạch hỏi.
- Bị thôi miên. - Luật sư An trả lời.
- Hiện tại có thể hóa giải không? - Châu Trạch chỉ chỉ bản copy lời khai trên bàn, nói: - Nếu không mau chóng hóa giải, anh ta sẽ khai báo vụ án này tới mức không thể cứu vãn được nữa.
Luật sư An đặt hai tay trên bàn làm việc, không ngừng đan chéo: - Lão ta cũng quen anh đúng không?
Châu Trạch gật đầu.
- Có thể nói rằng, thôi miên là thông qua thay đổi tiềm thức từ đó ảnh hưởng tới phán đoán của một người, đây là thủ pháp cao cấp, thủ pháp cấp thấp là áp dụng phương thức bao phủ, bao phủ nhân cách tư duy vốn có, thay vào đó là nhân cách tư duy mới.
- Tỷ như.
- Thôi miên một người thành một con gà.
- Nhưng hiện tại tư duy của lão ta rất rõ ràng, có thể nhận ra được tôi với anh, vậy mà anh ta lại ở đây cung khai vụ án...
Luật sư An mở sổ ghi chép ra, nhìn mấy lần.
- Điều này chứng minh người thôi miên có thủ đoạn rất lợi hại.
- Là người hay là quỷ? - Châu Trạch thực sự muốn biết điểm này.
- Khó nói, rất có thể không phải người, nhưng cũng có thể là người, có chút người lợi hại có phương pháp thôi miên vô cùng kì diệu.
- Hiện tại còn khó có thể phán đoán.
- Để tôi thử một chút trước xem, xem có thể hóa giải thôi miên giúp anh ta không.
Luật sư An luôn luôn thích trang bức.
Lần này lại có thể nói ra lời khiêm nhường như vậy.
Hơn nữa anh ta còn dùng từ "thử xem".
Đủ để thấy được tình huống lúc này nghiêm trọng tới cỡ nào.
Thậm chí tính nghiêm trọng của chuyện này đã vượt khỏi dự đoán của Châu Trạch.
Luật sư An buông cánh tay ra, giấu tay trái của mình trong tay áo, dù sao thì đây cũng là cục cảnh sát, còn có cameras, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút.
Da thịt trên tay trái bắt đầu chậm rãi thoái hóa, ngược lại lộ ra bạch cốt bên trong.
Từng luồng sương mù màu đó mà mắt thường không cách nào nhìn thấy bắt đầu tràn ngập ra.
Chậm rãi bao phủ lão đạo, chui vào tai mắt mũi miệng lão đạo.
Lão đạo vốn đần độn ngơ ngác bỗng nhiên ngơ ngác một chút.
Sau đó, lão lập tức ngồi thẳng tắp nhiều lần.
Miệng mở rộng.
Mắt cũng đóng lại.
Luật sư An cũng chậm rãi nhắm hai mắt.
Mở miệng hô lên:
- Lão đạo, mở mắt ra...
... ... ...
- Lão đạo, mở mắt ra!
Luật sư An cũng mở mắt ra.
Anh đang ở trong bóng tối.
Chẳng qua rất nhanh, mọi thứ bốn phía bắt đầu chậm rãi hiển hiện ra.
Trong hành lang chật hẹp.
Bốn phía đều là vách tường loang lổ.
Luật sư An nhíu nhíu mày, có thể nói rằng, khi anh ta thôi miên người, anh ta thích thiết kế tình cảnh trong ghế lô của hội sở, bởi vì nơi đó có thể khiến người ta cảm thấy an nhàn và thoải mái. Đương nhiên, cũng có một số nhà thôi miên thích thiết kế ở những nơi như bãi biển cái loại, chỉ có thể nói sở thích của mỗi người mỗi khác.
Chẳng qua lần này.
Tình cảnh lại có thể không phải do mình thiết kế ra.
Điều này có nghĩa.
Người đã hạ thủ đoạn với lão đạo có năng lực rất mạnh, mạnh tới mức ngay cả luật sư An cũng không cách nào kéo ý thức của lão đạo ra ngoài.
Trước mặt là một cánh cửa.
Luật sư An đẩy cửa ra.
Anh ta nhìn thấy lão đạo đang co ro ngồi trong góc.
Thân thể lão đang không ngừng run rẩy.
Sắc mặt lão trắng bệch.
Trong miệng lão không ngừng phun ra khí trắng, run rẩy.
- Lão đạo, lão đạo!
Luật sư An hô lên.
Lão đạo căn bản không để ý tới, chỉ tiếp tục co rúc ở nơi ấy.
Tiếp đó.
Luật sư An nhìn thấy bàn cơm bên phòng khách cũng có một lão đạo đang ngồi, lão đạo kia đang vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn, đang trò chuyện với người đối diện vốn không tồn tại, trò chuyện rất thoải mái.
Mà trong phòng bếp.
Lão đạo đang buộc tạp dề lên.
Xào đồ ăn.
Mùi thơm của thịt bay khắp nơi.
Luật sư An đi vào trong, đẩy cửa một gian phòng ra.
Ở bên trong.
Anh nhìn thấy lão đạo đứng bên cạnh tủ đông, cầm đao trong tay, vừa cắt lấy gì đó vừa lầm bầm lầu bầu:
- Miếng thịt này quá gầy, miếng thịt này quá béo tốt, miếng này không tồi... ...
Luật sư An tiếp tục đi vào trong, đi tới bên cạnh tủ đông.
Cúi đầu vừa nhìn.
Phát hiện trong tủ đông lại có thể có lão đạo đang nằm.
- Lão đạo, ông còn có thể tỉnh không?
Luật sư An hô lên.
Thành thật mà nói.
Hiện tại luật sư An hơi sợ.
Loại thủ đoạn thôi miên này.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Lão đạo đang cầm đao đứng bên cạnh tủ đông nghe vậy, bỗng nhiên nhìn về phía luật sư An bên người, đồng thời còn làm thủ thế “suỵt” với luật sư An.
Khẩn trương nói:
- Suỵt, nhỏ giọng một chút, nó đang nhìn đấy.
- Ai đang nhìn? - Luật sư An hỏi.
Lão đạo chỉ chỉ đỉnh đầu.
Luật sư An ngẩng đầu.
Nhìn thấy trên trần nhà gian phòng.
Thình lình bày vô số con mắt, rậm rạp chằng chịt.
Đây là tình cảnh đủ để khiến người mắc chứng sợ hãi sự dày đặc hỏng mất.
Trong này.
Phần lớn mắt đang nhắm, như đang chợp mắt.
Chỉ có số ít mấy con mắt.
Nửa trợn nửa mở...
Bạn cần đăng nhập để bình luận