Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1758: Tiễn biệt! (1)

Bạch Hồ sửng sốt một phen, trong một lúc, dường như thực sự không phân biệt được rốt cuộc là thật hay là giả, dù sao, vị BOSS lớn của tiệm sách ở trước mắt này, thật sự rất nghèo.
- Cô không đi đến địa ngục sao?
Rất nhiều người của tiệm sách, đều đã đến địa ngục.
- Địa ngục, có chức vị cho yêu sao?
- Hiện tại cô tự cắt cổ vẫn còn kịp.
- Ha ha, lại nói, một đám lớn người ở dưới tay anh, đều đã thay đổi địa vị rồi, anh không có chút cảm giác nào sao?
Châu Trạch không thèm để ý đến cô ta, tự nhiên bưng cà phê lên, uống một ngụm, nhìn dòng người ở bên ngoài.
- Vẫn là, anh cảm thấy, bản thân không còn bao nhiêu thời gian, còn không bằng để cho đám thuộc hạ đã đi theo mình được mấy năm kia, đều có thể có được tiền đồ tốt hơn?
Châu Trạch tiếp tục không nói một câu nào.
- Không trả lời thì coi như đúng rồi đi.
- Hôm nay, cô nói hơi nhiều rồi.
Bạch Hồ nhảy lên trên bàn trà ở trước mặt Châu Trạch.
Khom lưng.
Há mồm.
Một viên nội đan màu trắng được phun ra từ trong miệng cô ta.
- Đây là nội đan mà tôi vừa mới ngưng tụ ra trong một năm này, anh nhận lấy đi, không thể nào so với long mạch được, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cho dù là ăn thêm một viên kẹo đậu cũng có thể tăng thêm một chút sức lực đúng không.
Châu Trạch đưa tay, cầm viên nội đan này lên.
Viên nội đan này, nhìn giống như là dạ minh châu, đoán chừng có thể bán được không ít tiền.
- Sao phong cách hôm nay, có chút khó hiểu vậy?
- Đừng cho là tộc Bạch Hồ chúng tôi ngoại trừ cấu kết với mấy thư sinh nghèo kiết xác thì không thể làm được gì nữa, thật ra thì, chúng tôi rất thông minh, tôi gia nhập trễ, không có tình cảm đặc biệt lớn gì, cái này, coi như đầu danh trạng đi.
Châu Trạch cười một tiếng.
Ném yêu đan qua cho Bạch Hồ.
Nói:
- Tâm ý thì nhận, lễ thì lấy về đi.
Bạch Hồ lần nữa nuốt nội đan xuống, tùy tiện nói:
- Không vừa mắt?
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Là không dùng được.
- Tiêu cực và tuyệt vọng đến như vậy?
Châu Trạch im lặng không nói.
Bạch Hồ xoay người, trở lại cái góc mà bản thân thích nhất kia.
Châu Trạch lần nữa mở tờ báo ra.
Trong lòng thì đang suy nghĩ.
Vào lúc này.
Luật sư An.
Đã đạt được ước muốn rồi đi?
Chuyện luật sư An lên làm Bình Đẳng Vương mà nói, một đám lớn người ở dưới trướng tiệm sách, nên thăng quan tự nhiên cũng có thể thăng quan, ít nhất, tương lai này, xem như là có đi.
Người làm ông chủ như anh đây, cũng không tính là thiếu bọn họ.
Bên ngoài.
Gió nổi lên.
Không giống với gió ấm trong mùa hè, thổi đến mức khiến cho lòng người càng thêm sốt ruột, cơn gió này, lại mang theo một loại lạnh lẽo thấm vào tận ruột gan.
Ở cửa.
Xuất hiện bóng dáng của lão đạo.
Tiểu Hầu Tử còn được ông ta ôm vào trong ngực.
Đẩy cửa ra.
Lão đạo đi vào.
Trước tiền nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch buông tờ báo xuống.
- Xong rồi? - Châu Trạch hỏi.
- Xong rồi. - Lão đạo trả lời.
Đơn giản dứt khoát, giống như là bà thím bán bánh bao nhân thịt ở sạp ven đường.
- Lấy hai cái.
- Mười đồng.
Trong ngữ cảnh của hai người bọn họ, vị trí Bình Đăng Vương mà luật sư An vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia, so với một phần bánh bao nhân thịt, cũng ngang ngửa.
Châu Trạch đưa tay, chỉ chỉ vách tường ở đối diện, nói:
- Treo lên.
Bức tranh sơn thủy mà trước đó luật sư An và luật sư An mang về tiệm sách, vào tối hôm qua, Châu Trạch đã để cho Oanh Oanh treo lên trên bức tường rồi.
Không lớn không nhỏ, diện tích vừa vặn.
Thật ra thì, treo một bức tranh thuỷ mặc ở trên vách tường, ngược lại có thể khiến cho phong cách trang trí của tiệm sách, có thêm một loại khí tức thư hương, dù sao, bức họa này, thật sự là họa rất được.
Khuyết điểm duy nhất.
Có lẽ chính là việc bên trong chỉ có cảnh, thế nhưng không có người và vật gì, không khỏi có vẻ không đủ sinh động, hơi có vẻ vắng lặng một chút.
Lão đạo đặt tiểu Hầu Tử xuống, tự nhiên đi tới trước bức họa kia.
Tiểu Hầu Tử ưỡn cái bụng tròn vo, hơi lắc lư đi tới bên cạnh Bạch Hồ, ngẫu nhiên còn ợ một cái.
Mũi Bạch Hồ rất nhạy, từ trong cái ợ hơi này, cô ta đã đánh hơi được luồng linh khí kinh khủng.
Trong một lúc, trong ánh mắt, tất cả đều là hâm mộ!
Mà trong mắt của tiểu Hầu Tử, chỉ có còn sót lại sự kinh hoàng và tuyệt vọng.
Đúng vậy, linh chi tiên dược mà Địa Tạng trồng được mấy trăm năm, bị lão đạo một hơi nhét hết vào trong miệng nó rồi, may mà bản thể của nó là một con Yêu Hầu, thân thể cưỡng hãn, nhưng cứ như vậy, vẫn có chút chống đỡ quá sức.
- Nếu không thoải mái mà nói, thì có thể ói chút đi ra, tôi nhận lấy giúp cho.
Bạch Hồ ân cần nói.
Lúc này.
Lão đạo bỗng nhiên “A” một tiếng.
Cả người Bạch Hồ như bị điện giật, lông tóc đều dựng thẳng đứng lên, lập tức bị dọa sợ đến mức bò lổm ngổm ở trên mặt đất.
Tiểu Hầu Tử lại ợ hơi một cái nữa, đi tới, ôm lấy Bạch Hồ, trợn mắt liếc ngược lại lão đạo một cái.
Lúc này, lão đạo mới làm như không để ý tới.
Phải biết.
Một khắc trước.
Ở trên núi Thái Sơn.
Lão đạo đã diệt cả Tam Cự Đầu.
Gắng gượng đẩy một con ^(


(oo )


)^.
Không đúng.
Là gắng gượng đẩy một con An Bất Khởi lên vị trí Bình Đẳng Vương.
Lúc này.
Cho dù trên người chỉ còn sót lại chút mùi thuốc súng.
Tuyệt đối cũng không phải thứ mà một Bạch Hồ nho nhỏ có thể chịu được.
- Tôi nói này.
Lão đạo quay đầu lại, nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch đặt cà phê xuống, nhìn về phía lão đạo.
- Hiên Viên kiếm, nên tìm anh rồi chứ?
- Đến lượt tôi.
Tối hôm qua, Châu Trạch lại nằm mơ.
Hiên Viên kiếm.
Đã ở ngay mi tâm của anh rồi.
Lão đạo cười,
- Vậy thật sự là sắp rồi.
Châu Trạch không nói gì.
Lão đạo mím môi một cái, tiếp tục nói:
- Thật ra thì, Địa Tạng khi đó, tôi bị so sánh không bằng, về điểm này, trong lòng tôi hiểu rõ.
- Ồ.
- Cho nên, bây giờ tôi có chút do dự.
- Do dự cái gì?
- Do dự, tôi có nên ở lại trước, chờ xem cảnh anh bị Hiên Viên kiếm hay không, hay là vì tránh cho bị hạ thấp một lần nữa, tốt hơn hết là, nên trở về từ sớm đi.
- Tùy ông vậy.
- Đại khái buổi tối bọn họ sẽ về.
- Vội vàng như vậy sao?
- Ai mới là ông chủ thực sự, ở trong lòng bọn họ, vẫn có chút xác định. Ít nhất, trước khi anh bị Hiên Viên kiếm một kiếm chém chết, ở trước mặt anh, bọn họ vẫn sẽ ngoan ngoãn giống như cho vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận