Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 753: Doanh Câu phẫn nộ

Nhưng mà cho dù trong lòng có phần không thoải mái, nhưng Phùng Tứ vẫn không biểu lộ ra ngoài.
Hơn nữa.
Lần này anh lên đây.
Vốn vì giải quyết chuyện này.
Lập tức.
Phùng Tứ không do dự nữa.
Roi da trong tay lại một lần nữa vung ra.
Lần này thế tới của roi da mạnh hơn trước, cương khí xen lẫn bên trong cũng càng mãnh liệt.
“Chát!”
“Chát!”
“Chát!”
Cho dù Mộc Thừa Ân dùng thân thể cứng rắn chịu vài roi.
Nhưng mỗi một lần đều không thể không lui lại về sau, thân hình càng không ngừng lảo đảo, hiển nhiên, đối mặt với thế công không hề nương tay của một vị tuần kiểm đại nhân, ông cũng khó mà tiếp tục chống đỡ tiếp được.
Châu Trạch đứng ở bên cạnh, như hổ rình mồi, luôn luôn không thoát khỏi trạng thái cương thi.
Cương thi, là không có linh hồn.
Châu Trạch vốn tưởng rằng mình là một ngoại lệ, bởi vì trong cơ thể mình có Doanh Câu.
Mộc Thừa Ân này là có chuyện gì?
Vả lại cứ như vậy.
Nguyên nhân ông ta tính kế mình, có thể đã rõ ràng rành mạch.
Thời gian trước mình mang theo mấy vạn quân hồn đi trên đường biên giới lãnh thổ hai ngày, chắc dẫn tới sự chú ý của Mộc Thừa Ân, thay đổi vị trí suy xét một chút, nếu như mình phát hiện ra một cương thi cũng có linh hồn giống như mình.
Đoán chừng cũng muốn tính kế một phen, nắm đối phương trong tay đào gốc bới rễ đi?
Có thể lý giải.
Lại không thể tha thứ.
Dưới thế công trên bốn mươi mốt roi da của Phùng Tứ, Mộc Thừa Ân đã bắt đầu xuất hiện xu thế da nẻ, nếu lần này đến trả thù chính là một mình Châu Trạch hoặc là người khác, Mộc Thừa Ân cũng không phải không có cơ hội liều mạng.
Cũng chính bởi vì bên người Châu Trạch còn có Hứa Thanh Lãng luật sư An và Bạch Oanh Oanh, Mộc Thừa Ân mới tính kế sau màn, không trực tiếp ra tay, bởi vì ông ta rõ ràng, nếu bản thân ra tay, phần thắng không lớn!
Đồng thời, khi tính kế không thành, ông ta lập tức tráng sĩ cắt tay, kêu nữ quỷ sai địa phương làm quân cờ của mình trực tiếp mất mạng, hy vọng diệt khẩu, không liên lụy đến trên người mình.
Người trong nhà biết chuyện nhà mình.
Ông thật sự không ngăn được đám người Châu Trạch báo thù rõ ràng!
Nhưng ai biết.
Đám người này không chỉ tới một mình.
Lại còn triệu hoán đến một tuần kiểm từ trong âm ty đến trợ trận!
Tuy rằng Mộc Thừa Ân luôn luôn làm quỷ sai, thậm chí cố ý áp chế tích điểm của mình tăng lên, sa sút lười nhác, nhưng tốt xấu gì ông đã ở vị trí này sáu mươi năm, thời gian gấp Châu Trạch mười mấy lần, cũng rõ ràng đường lối của âm ty.
Từ khi nào tuần kiểm của âm ty những đại nhân này, nhóm cấp cao của âm ty.
Lại thân dân như vậy rồi?
Nói triệu hoán sẽ triệu hoán đến.
Ngay từ đầu Phùng Tứ không dùng chiêu thức gì khác, chỉ dùng roi quất.
Quất ngang.
Quất dọc.
Quất xéo.
Bởi vì như vậy đã đủ rồi.
Dưới điều kiện tiên quyết lực lượng đủ để nghiền áp.
Biến hóa và mưu kế gì đều không hề có ý nghĩa.
Thân thể của Mộc Thừa Ân đã xuất hiện rất nhiều vết rách, thân thể cương thi vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không hề bền chắc như trong truyền thuyết ở dưới uy phong của tuần kiểm đại nhân.
Điều này khiến cho Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh đã nhìn đến ăn no thỏa mãn.
Đồng thời trong lòng đang tự hỏi.
Luật sư An lúc trước chưa bị cướp chức quan từng là lão đại của Phùng Tứ.
Khi cường thịnh đã mạnh đến cỡ nào.
Thấy mức độ không sai biệt lắm, Mộc Thừa Ân đã bị mình quất roi đến trên dưới toàn thân đều là máu đen thui, Phùng Tứ quất một cái lên không trung, nói với Hứa Thanh Lãng.
- Giúp một tay!
Phùng Tứ biết làm người, kể cả luật sư An đều nói cậu ta là người thông minh.
Chỗ thông minh của người thông minh ngay ở đây, anh vĩnh viễn biết mình nên làm như thế nào, anh rõ ràng trước đó Châu Trạch khẳng định muốn khiến người tính kế bản thân hủy diệt tâm tình nghỉ phép của bản thân chết đi.
Nhưng hiện giờ.
Nhất định muốn bắt sống.
Một chút chuyện, mình cũng cảm thấy tò mò giống như mèo gãi lòng.
Đừng nói Châu Trạch đương sự này.
Cho nên anh trực tiếp ra hiệu cho Hứa Thanh Lãng huyền tu này tiến lên hỗ trợ.
Trấn trụ Mộc Thừa Ân này!
Hứa Thanh Lãng lập tức ra tay, lá bùa bên cạnh, đồng tiền kiếm trong tay.
Có thể bởi vì lực lượng tương khắc, khi sử dụng đạo thuật, anh không tiện vận dụng lực lượng của hải thần.
Cũng bởi vậy.
Hứa Thanh Lãng có tự mình hiểu lấy rất lớn đối với “Tài nghệ thật sự” của mình.
Nói thẳng:
- Lại đánh rãnh máu thấp một chút!
Phùng Tứ nghe vậy.
Cười cười.
Tiếp tục vung roi da.
Từ góc độ của người ngoài đến xem, Mộc Thừa Ân giống như kẻ ngốc đứng ở đó cứng rắn thừa nhận roi da liên tiếp quất xuống, kể cả trốn đều không biết trốn.
Trên thực tế cảm nhận trong đó khả năng chỉ có bản thân Mộc Thừa Ân rõ ràng.
Không phải không muốn trốn.
Mà khí cơ bốn phía đều đã bị vị tuần kiểm này phong tỏa.
Ông vốn không trốn được.
Chỉ có thể bị động đứng ở đó liên tiếp thừa nhận công kích đến từ đối phương.
Thậm chí.
Kể cả năng lực phản kháng ông cũng không có!
Châu Trạch đứng ở bên cạnh, đang lạnh lùng nhìn Mộc Thừa Ân, anh đang đợi Mộc Thừa Ân không kiên trì nổi bị bắt, sau đó từ trong miệng Mộc Thừa Ân nhận được tin tức mình muốn.
Thủ đoạn của Phùng Tứ, Châu Trạch không hề kinh ngạc, nếu như chút tình thế ấy mà một tuần kiểm chính quy đều không ứng phó nổi, cậu ta cũng có thể tìm miếng đậu hũ đâm chết đi.
Về phần ước chiến mới vừa rồi của Mộc Thừa Ân.
Anh ngốc sao.
Bên cạnh có một tuần kiểm kim bài miễn phí làm tay chân.
Đầu óc vào nước với tự mình ra trận!
... ...
- Má nó, thật thối quá!
Luật sư An mới vừa vào nhà đất đã bịt chặt mũi, đây thật sự thối, nhưng trong nhà chính không có ai.
Chẳng lẽ sáu người đều ở trong phòng ngủ?
Khi luật sư An nhìn sang phòng ngủ, thấy Oanh Oanh tâm thần hơi hoảng hốt, cười nhắc nhở:
- Không có chuyện gì, ngoài đó còn có Phùng Tứ Nhi, còn có, nếu tên kia quả thật lợi hại, cũng sẽ không tránh ở sau lưng tính kế người, chính là thực lực không đủ, đánh không lại, mới sợ giết người diệt khẩu sau lưng.
- Hơn nữa, nếu là người khác lo lắng bất an thì thôi.
- Đụng tới cương thi này.
- Không phải vừa vặn chống lại ông chủ chuyên nghiệp sao?
- Cô đã quên năm đó bị ông chủ đâm đến kêu oa oa như thế nào rồi sao?
Nghe được luật sư An nói như vậy, Oanh Oanh yên lòng.
Luật sư An giơ tay, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lúc này bị tình cảnh trong chăn làm hoảng sợ rồi.
Oanh Oanh đi tới, nhìn vào bên trong, cũng ngây ngẩn cả người.
Trong phòng ngủ.
Không có giường.
Chỉ có sáu bàn đá.
Bên cạnh bàn đá bày đầy ngọn nến, còn có một chút bố trí rõ ràng cho thấy là kiểu dáng trận pháp.
Sáu người, chia ra nằm trên mặt đá, tuổi đều rất lớn.
Đây cũng là tự nhiên.
Mộc Thừa Ân làm quỷ sai sáu mươi năm.
Người không chết.
Sao có thể làm quỷ sai?
Cho nên con gái ông ta nhất định phải trên sáu mươi tuổi.
Bằng không sẽ không xuất hiện chuyện cười như “Ông nội của tôi đã bị quân Nhật tàn nhẫn sát hại lúc bảy tuổi”.
Một nam một nữ già nhất trong đó, chắc là con của Mộc Thừa Ân, bốn người hơi trẻ tuổi nằm bên cạnh, cũng đều là người trung niên, chắc là đời cháu của Mộc Thừa Ân.
Trong phòng ngủ không hề có bất cứ thiết bị chữa bệnh nào.
Trừ bỏ mùi thối ra.
Thì rất yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận