Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1275: Đại nhân! (1)

- Lúc đầu quả nhiên là tôi không nhìn lầm, quả thật là anh rất có tiền đồ.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Ngay sau đó đã biết.
Lão Hầu Tử nói nhìn quen mắt, không phải là đang nói lão đạo, mà là đang nói anh.
Lúc này anh đang dùng nhục thân của Từ Nhạc, mà mấy năm trước, lúc lão Hầu Tử đến Thông Thành, người mà ông nhìn thấy là Từ Nhạc lúc đấy, lão Hầu Tử kết luận sau này Từ Nhạc sẽ “thăng quan tiến chức nhanh chóng” “cao quý đến không tả được”, cho nên tốn tiền đặt cược ở trên người Từ Nhạc, hao tốn rất nhiều tài nguyên, lúc này mới có việc Đan Đan và Lượng Lượng cùng nhau đến Thông Thành.
Bạn cũng không thể nói là lão Hầu Tử nhìn lầm, trên thực tế ông ta còn xem đến rất chính xác, so với mấy kẻ coi quẻ ở trên đường kia, thật sự là chuẩn hơn rất nhiều rất nhiều đấy...
Nhưng lão Hầu Tử đã bỏ ra rất cái giá thật lớn bồi dưỡng tinh trùng của Từ Nhạc làm lá cây thuốc lá để hút, lại thật sự là một loại hiểu lầm rất khiến cho người ta câm nín đấy.
Gương mặt, mệnh cách, đều chính xác.
Phàm là những thứ có thể dính quan hệ với Doanh câu, mệnh cách đều vượt qua tướng Đế vương tướng quân thời cổ đại, chuyện này là chắc chắn, nhưng Từ Nhạc ở trong này, chẳng qua chỉ có vai trò cung cấp một cơ thể...
Loại vận may cực lớn như thế này, loại mệnh cách của trời như thế này.
Có lẽ, coi như là phát miễn phí, đoán chừng cũng không có ai tình nguyện đến xin đi
- Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Lão Hầu Tử lại hỏi.
Rất hiển nhiên, ông ta hỏi “chuyện gì đang xảy ra”, cũng không phải là muốn hỏi rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, mà là muốn một lời giải thích.
- Tôi nhìn nơi này không vừa mắt, cảm thấy chán ghét, nên dọn dẹp sạch sẽ thôi.
Thành thật mà nói, ông chủ Châu cũng không lo sợ bao nhiêu, mặc dù thèm thuồng thực lực của người khác, hy vọng lấy được sự viện trợ này, nhưng ông chủ Châu ôm ý nghĩ thu nhân viên dưới tay mà làm, chứ không phải là đi tìm cha.
Tự nhiên không thể nào quá thấp kém đi cầu cạnh người ta được.
Hơn nữa.
Chuyện khiến cho Châu Trạch không hiểu là.
Sao lúc lão Hầu Tử vừa tới thì đã đánh hơi được khí tức của Vượn Bàn Sơn.
Làm sao lại không cảm ứng được lão đạo?
Năm đó anh dưới cơ duyên xảo hợp mà lấy được chứng nhận quỷ sai, cũng không lâu lắm lại đụng phải con Vượn Bàn Sơn kia, Vượn Bàn Sơn rất hiếu khách, còn làm đồ ăn mời anh ăn.
Sở dĩ lão Hầu Tử lại cảm ứng được khí tức của Vượn Bàn Sơn, hẳn là tới từ tiểu Hầu Tử, tiểu Hầu Tử vốn tính là đã chết, lại được Vượn Bàn Sơn cứu lại, lúc Vượn Bàn Sơn viên tịch, Vượn Bàn Sơn lại giao di sản của nó lại cho tiểu Hầu Tử.
Nhưng sao lại có thể có chuyện cảm ứng được tiểu Hầu Tử mà lại không cảm ứng được lão đạo chứ?
Cũng không thể nói là.
Suy đoán trước đó về lão đạo chỉ là suy nghĩ viển vồn của anh và luật sư An mà thôi?
Thật ra thì.
Lão đạo thật đúng chỉ là lão đạo mà thôi?
Lúc này Châu Trạch thực sự muốn gọi Doanh câu ra, trực tiếp hỏi rõ ràng, bởi vì câu trả lời trước đó của Doanh câu, tính ám chỉ rất sâu sắc, cũng không thực sự bắt bài được gì.
- Chuyện, cứ quyết định như vậy đi. - Lão Hầu Tử nói.
Không kêu la như sấm, cũng không buông ra lời độc ác gì đó, càng không nói các người muốn làm thế nào thế nào, nếu không đợi bản tôn của tôi tụ mình tới thì thế nào thế nào...
Trận chuyển biến này.
So với hơi thở áp bách kinh khủng và cảm giác bị đè nén khi mới ám vào người lúc mới vừa rồi kia, tạo thành cực kỳ so sánh rõ ràng.
Dường như, tính khí của lão Hầu Tử, không nên tốt như vậy mới đúng.
Chỉ tiếc lúc này Hầu Lượng Lượng đang bị ám vào người rồi, nếu không, có anh ta ở bên cạnh xem thử một chút, có thể sẽ kinh ngạc với chuyện tại sao tính khí của gia giâ nhà mình lại đột nhiên hiền dịu như vậy.
Lão Hầu Tử chậm rãi về phía trước.
Lần này Châu Trạch không tránh lui, mà là đứng nguyên tại chỗ, coi như là ngăn cản lão Hầu Tử.
Lão Hầu Tử không đẩy Châu Trạch ra, dừng bước, ánh mắt, rơi vào trên người tiểu Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử lấy hết dũng khí.
Ngẩng đầu lên,
- Chít chít chi! ! !
Nhe răng trợn mắt ba giây.
Lại bị hơi thở chết chóc kia đè ép đến mức vội vã cúi đầu.
- Cu li của Bàn Sơn.
- Không còn nha.
Trong lời nói của lão Hầu Tử, mang theo một loại thổn thức.
Năm đó hai người cùng nhau tranh sủng, ông ta thua, cái tên cu li kia thắng, lão Hầu Tử thua đến rất bực bội, thực sự rất bực bội, sau khi thua, ngay cả việc mắng người ta là Hồ Ly Tinh đùa giỡn thủ đoạn mà ông ta cũng không thể làm được…
Bởi vì cái con khỉ thúi chỉ biết bán sức lao động kia, nào có chút mặt mũi nào để gọi là Hồ Ly Tinh chứ?
Chẳng qua là, vạn sự tùy phong, tất cả mọi chuyện, cũng đều trôi qua rồi, bất kể có thật sự buông xuống được hay không, lão Hầu Tử cũng không trở thành một kẻ đi so đo những thứ này với một hầu tôn đời sau được.
Lão Hầu Tử đưa tay, giống như là muốn sờ tiểu Hầu Tử một cái, nhưng bởi vì ông chủ Châu đứng ở đó vẫn luôn không di chuyển, nên tay của ông ta với không tới.
- Thế nào… không muốn?
Lời này là lão Hầu Tử nói với Châu Trạch.
- Không muốn.
- Vậy anh muốn Lượng Lượng để tôi ám lên người, đứng ở nơi này gặp mặt tôi, là vì cái gì?
- Vì lòng hiếu kỳ.
Lão Hầu Tử trầm ngâm chốc lát, nói:
- Như vậy, lòng hiếu kì được thỏa mãn chưa?
- Thỏa mãn.
- Được.
Lão Hầu Tử không tiếp tục đi qua xem tiểu Hầu Tử nữa, mà là lui về phía sau mấy bước, đứng về chỗ cũ.
Ông chủ Châu vẫn luôn quan sát ông ta, xác nhận trong mắt đối phương, dường như chỉ có tiểu Hầu Tử, không còn những người khác.
Nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nói chính xác, là từ khi lão Hầu Tử vừa mới ám lên người cho tới lúc này, dường như vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác rất không được tự nhiên.
- Nơi này, anh cứ tùy ý xử lý là được rồi, lá cây thuốc lá quá nặng, tôi hút không nổi.
Lão Hầu Tử lộ ra vẻ mỉm cười.
Dường như ông ta rất ít khi cười.
Cơ mặt khi cười căng đến cứng ngắc.
Châu Trạch nhún vai một cái.
- Còn có việc gì không? Nếu đã không còn chuyện gì, thì tôi đi đây, Đan Đan và Lượng Lượng, để cho bọn họ quay về đi, đều là đứa bé ngoan, đừng làm khó bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận