Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 801: Tay, là hình thể nghệ thuật của tôi (1)

Nó còn tức giận.
Khả năng từ khi ra đời cho tới nay, con hoa hồ điêu này chưa bao giờ bị đối xử như vậy, vừa bị sờ lại bị đâm, hơn nữa còn ở vị trí kia.
Nhưng mà Châu Trạch lại không hề khẩn trương, từ lâu rồi đến giờ, có thể do đời trước và sợ, thật sự áp bức bản thân, đời này ở phương diện “Cất chứa” và “Trữ vật”, Châu Trạch thật sự có đam mê hơn hẳn người thường.
Nếu không phải bởi vì đã đáp ứng khỉ con và chồn bạc, Châu Trạch thật sự không muốn thả mấy đại tiên nhi trong sách tướng số kia ra.
Cũng may.
Hiện giờ ông trời lại cho mình một cơ hội, có thể tiếp tục đi bổ sung “Thế giới động vật” chỉ thuộc về riêng mình.
Khỉ con là một con khỉ, không khỏi hơi cô đơn ở trong hiệu sách.
“Bốp!”
Châu Trạch vỗ tay.
“Chít chít chít chít!”
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Hoa hồ điêu ngã sấp xuống trước mặt Châu Trạch.
Hơn nữa còn là phương thức tứ chi nằm sấp.
Mông cong lên.
Vểnh lên cao cao.
Đuôi kia
Còn không ngừng vẫy vẫy với Châu Trạch.
Tội nghiệp đáng thương.
Ủy khuất như vậy.
Bất lực, mê man.
Cute đến rối tinh rối mù.
Nó thật thông minh.
Nó thật sự thông minh!
Cũng phải.
Dù sao là một đầu đại yêu, chỉ số thông minh chắc chắn không phải là vấn đề.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống.
Giơ tay mình, xoa xoa đầu hoa hồ điêu, giống như tiến hành chào hỏi vật cưng nhà mình khi tan tầm về nhà.
Chỉ tiếc.
Hiện giờ tay Châu Trạch sờ khẳng định không thoải mái.
Không nói đến trên tay không có thịt, kể cả xương cốt cũng cháy đen, rất cấn.
Nhưng hoa hồ điêu vẫn tỏ vẻ hưởng thụ.
Thậm chí còn chủ động cọ đầu mình vào tay Châu Trạch.
Dù sao.
Tuy rằng như vậy không thoải mái, nhưng vẫn còn thoải mái hơn đau nhức bừng bừng phía dưới nhiều.
“Bốp!”
Châu Trạch vỗ tay lên, vỗ ngốc hoa hồ điêu.
- Mày có thể thử lấy cây bút máy kia ra, nhìn xem, có thể làm được hay không.
Châu Trạch khẽ cười nói.
Nếu như là cấm chế hay pháp khí khác, có lẽ có thể vây khốn được đại yêu này nhất thời, lỡ sơ ý không cẩn thận sẽ bị đại yêu này trốn đi, kết quả bị cắn ngược một cái là chuyện rất bình thường.
Nhất là thứ Châu Trạch lần này muốn giam lại lấy sở trường tốc độ là tồn tại xuất hiện ở thời kỳ phong thần.
Nhưng đối với Sát bút.
Châu Trạch yên tâm trăm phần trăm.
Lúc trước Sát bút còn có thể trấn áp được Doanh Câu.
Trấn áp một đầu yêu quái.
Vốn không phải là vấn đề gì.
Kể cả con chồn ngốc này làm ra động tác nhỏ gì, cũng không chơi được Sát bút.
Luật sư An ở bên cạnh nhìn thật mới mẻ, anh là người theo chủ nghĩa thực tế, tự nhiên biết rõ Châu Trạch ra một chiêu như vậy có mục đích gì, đồng thời trong lòng cũng vui mừng.
Đừng nhìn ông chủ nhà mình bình thường lười thì lười, nhưng khi đụng tới cơ hội có thể chiếm tiện nghi, tuyệt đối không chùn tay hàm hồ.
Nhìn xem.
Thằng nhãi đáng thương bao nhiêu.
Chậc chậc.
Luật sư An dường như hoàn toàn quên mất lúc trước mình đã bị người ta đánh bay.
Châu Trạch ôm lấy hoa hồ điêu, lại kiểm tra cái mông của hoa hồ điêu, dĩ nhiên, Châu Trạch cũng không nhàm chán đến mức trực tiếp cho nó một hoa cúc tàn;
Chỗ bút máy tiến vào thật ra là chỗ thịt nhiều bên mông, cũng chính là chỗ cánh hoa mông kia, lại không hề đổ máu.
Lập tức.
Châu Trạch đặt hoa hồ điêu lên trên bả vai.
Hoa hồ điêu lại nằm rạp vững vàng trên bờ vai Châu Trạch.
Giống như nhận mệnh.
Chỉ cần không làm đau mình.
Nó thật sự không hề có điểm mấu chốt.
- Chào từ biệt nhà mày đi.
Bởi vì nó sợ đau, ngược lại rất nhiều thứ đều không cần nói nhiều, cứ bắt thẳng đi là được, cũng tiện lợi.
Hơn nữa thứ hàng này còn nhỏ, tâm tư cũng đơn thuần, yêu hận đều thật rõ ràng, tuy rằng lúc trước nó đánh bị thương mấy người trong hiệu sách, nhưng không có mấy ai thật sự hận nó.
- Đi thôi.
Thất thải Vân Nam này.
Ông chủ Châu thật sự không dám ở lâu nữa.
Trời mới biết sẽ lại chỉnh ra trò đểu gì cho mình.
Không thể trêu vào còn không thể trốn đi sao?
Mọi người lên xe, kết quả xuất hiện một cục diện thật khó xử.
Lão Hứa còn đang hôn mê, hiện giờ Châu Trạch và luật sư An đều cosplay Dương Quá, ai tới lái xe?
Cuối cùng.
Vẫn để cho Oanh Oanh đến lái xe, thật ra Oanh Oanh đã sớm thi bằng lái rồi, nhưng bởi vì tính đặc thù của cô, Châu Trạch luôn luôn không cho phép cô đi lái xe.
Dù sao, cho dù người bình thường tức giận lái xe, ít nhiều gì sẽ căn cứ vào tâm tư dàn xếp ổn thỏa nhường nhịn, cũng lo lắng bản thân bị thương gì đó, nhưng Oanh Oanh lại khác, đừng nhìn tính khí của cô ấy tốt như vậy khi ở trong hiệu sách, a a a, nhưng ở bên ngoài, Oanh Oanh lại rất lạnh.
Nếu thật sự gặp phải thứ đồ gì cắt ngang hay vượt đèn đỏ không tuân thủ luật lệ, Oanh Oanh thật sự có khả năng trực tiếp oán hận lên phạm trù hợp lý của luật lệ giao thông, dù sao cô xảy ra tai nạn giao thông cũng không có chuyện gì.
Cuối cùng có thể lái xe lên đường, Oanh Oanh thật hưng phấn, Châu Trạch ngồi bên ghế phụ không nhịn được nhắc nhở vài câu.
Tuy rằng Oanh Oanh lái xe thật nghiêm cẩn, dọc theo đường đi đèn đỏ dừng khi đèn xanh đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ còn ngó trái ngó phải trước nghiêm cẩn tuân thủ chương trình trong trường học lái xe.
Nhưng đàn ông mà, luôn cảm thấy người phụ nữ của mình chưa trưởng thành.
- Ông chủ, tôi không sao.
Oanh Oanh hơi uất ức nhìn thoáng qua Châu Trạch.
- Tôi đây chỉ đề phòng vạn nhất, lại nói... ...
- Ông chủ, lần trước nhớ được hình như lúc anh lái xe, đã trực tiếp lật xe người ta.
“... ...” Châu Trạch.
Thật sự có việc này, chuyện trước đây thật lâu, hình như mình lái xe ra khỏi bệnh viện, có một chiếc trêu chọc trước mặt mình lại không ngừng khiêu khích, kết quả bị mình trong phạm vi pháp luật cho phép khiến mui xe của kẻ đó làm một vòng quay Thomas.
Phù.
Nhớ được khi đó lão Trương vẫn là cảnh sát nhân dân tốt.
A.
Thật ra hiện giờ cũng thế.
- Về khách sạn à, ông chủ?
Oanh Oanh hỏi.
- Trước tìm một phòng khám đi, xử lý vết thương cho mọi người.
Tìm được một phòng khám trên trấn, xe dừng ở cửa, bé trai và Oanh Oanh đi tiền trạm, khi trở ra cuốn rèm đóng cửa, đã khống chế được một bác sỹ và hộ lý bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận