Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 586: Tố chất giáo dục

Châu Trạch cười khổ một hồi, lần này, mình thực sự bị chơi xỏ.
Bởi vì thông qua màn giao lưu ngắn ngủi, Châu Trạch xác nhận, vong hồn này thật sự là Từ Chung Lệ, đồng thời, cô ấy đã bị thứ áp chế trong cơ thể cướp đoạt thân thể nhiều ngày.
Nói cách khác.
Lúc trước khi mình đi học thay người ta, thật ra người ngồi bên cạnh mình chính là con quỷ "thay mận đổi đào".
Cứ như vậy.
Có một số chuyện có thể giải thích xuôi được.
Vào giờ ăn.
Cô ấy không đi căn tin.
Trái lại cố ý đi tới sân vận động cũ rất ít người đi tới.
Cô ấy cố ý tạo cơ hội cho mình xuất thủ.
Sau đó mượn tay mình giúp cô ấy có thể chiếm cứ hoàn toàn thân thể kia, thật sự kéo vong hồn Từ Chung Lệ ra ngoài.
Nếu không phải bạn học Cẩu Thâm Thanh kia vừa vặn lớn tiếng oán trách ngay tại sát vách.
Có thể hiện tại, linh hồn Từ Chung Lệ chính thức đã sớm bị Châu Trạch đưa vào địa ngục.
Oan giả án sai, kết quả là, không người biết.
Chính như vị giáo viên trên đầu mang cái mũ viết mấy chữ "mặt người dạ thú" thật to.
Một vong hồn tuổi thọ chưa hết bị ném vào địa ngục.
Rất có thể Châu Trạch sẽ bị nghiêm phạt, nhưng cũng chỉ là khấu trừ một chút điểm công trạng mà thôi, đối với phương diện này, âm ty ngược lại không quá nghiêm khắc, quỷ sai làm việc đều được dung thứ ít nhiều.
Dụi dụi con mắt.
Châu Trạch thu vong hồn Từ Chung Lệ vào.
Nếu biết, đương nhiên anh không thể tiếp tục ném cô ấy vào địa ngục, thật ra, hiện tại chuyện này đã có chút biến vị.
Ông chủ Châu vốn trốn việc, trên đường trở về tiện tay thu một mối làm ăn.
Hiện tại anh lại phát hiện mình bị người đùa bỡn, làm người hầu của người ta.
Loại cảm giác này, Châu Trạch rất không thích.
Từ Chung Lệ đúng không.
Châu Trạch cũng không gấp.
Hiện tại anh cần nghỉ ngơi một hồi, chờ khi mắt khôi phục, dù sao nếu Lý Quỷ kia đã phí hết tâm tư, thậm chí không tiếc diễn kịch mượn đao giết người từ trên tay một quỷ sai, hẳn sẽ không đến mức lập tức quay đầu bỏ trốn, sau đó liều chết chạy trốn thiên nhai, đúng không?
Buổi chiều, Châu Trạch lại rửa sạch mắt hai lần, còn dùng phần mềm giao hàng đặt một đơn hàng, khiến người trong hiệu thuốc đưa tới một ít thuốc uống và thuốc mỡ.
Chờ đến tối thì.
Châu Trạch đứng trước gương nhìn nhìn.
Mắt không còn đau nữa, viền mắt sưng đỏ cũng biến mất hơn phân nửa, nhất là hiện tại trời sắp tối, hẳn không ai nhìn ra.
Chuyện mất mặt như vậy, đương nhiên Châu Trạch không hy vọng bị người khác biết, hơn nữa nếu đã kéo vong hồn người ta ra, dù sao cũng phải cho người ta một câu trả lời đàng hoàng.
Thật ra đây.
Đã có thể tính là vì bản thân mình làm việc sai, "coi mạng người như cỏ rác".
Trời tối, Châu Trạch lại lần nữa đi vào trường học, trên bãi tập trong trường học có nhiều đội hình đang ngồi, còn có rất nhiều cảnh sát tới, trẻ tuổi có, trung niên có, nam nữ đều có.
Cũng giống như huấn luyện quân sự, trên cơ bản, mỗi cảnh sát chịu trách nhiệm một đội hình, có người nói chuyện phiếm, nói những chuyện đã xảy ra ở bót cảnh sát, có người nói tới vụ án, có người nói tới phòng lang thuật.
Xem ra, tất cả mọi người đều có chuẩn bị, các học sinh cũng nghe rất nhiệt tình, chí ít thoạt nhìn là rất nhiệt tình.
Dù sao, buổi tối ngồi ở đây cũng không nóng, ngược lại rất mát mẻ, ngoài chuyện muỗi hơi nhiều, nhưng chắc chắn nó thoải mái hơn nhiều so với việc đứng huấn luyện ban ngày.
Hỏi một cảnh sát đang giảng bài, Châu Trạch tìm được lão Trương.
Lão Trương đang ngồi giữa đám học sinh, giảng giải sự nguy hại của đa cấp cho các học sinh.
Mãi từ năm 98 đến nay, bán hàng đa cấp mới bị thủ tướng Chu tuyên bố là ngành nghề trái pháp luật.
Mà thật ra, sự nguy hại của nó vẫn còn đang kéo dài.
Lão Trương nói rất dụng tâm, nêu ví dụ rõ ràng tỉ mỉ, đồng thời còn cảnh cáo đám học sinh đừng tưởng rằng bản thân mình có thể thi đậu đại học là bản thân mình đã rất thông minh, đều là nhân tài cao đẳng, nhưng trên thực tế, hiện tại, người đám bán hàng đa cấp dễ lừa gạt nhất ngược lại chính là loại người tự cho rằng mình thông minh giống bọn họ.
Ông chủ Châu dứt khoát đứng bên cạnh chờ trong chốc lát, chờ lão nói hết lời, chờ Lão Trương đứng dậy tìm ly trà uống, Châu Trạch mới đi tới.
- Ách, ông chủ?
Lão Trương hơi kinh ngạc, anh ta cho rằng Châu Trạch đã về từ lâu rồi.
- Giúp tôi điều tra một người, một học sinh tên là Từ Chung Lệ, hiện tại tôi muốn xác nhận vị trí của cô ta.
- Được, tốt.
Lão Trương chỉ có điểm này là tốt.
Không nói nhảm, lập tức tìm một nữ cảnh sát bên người "dạy thay" mình, sau đó anh ta lập tức bắt tay vào điều tra.
Kết quả điều tra xuất hiện rất nhanh, lấy thân phận của lão Trương, chỉ cần tìm nhân viên nhà trường hỏi thăm là được rồi.
- Ông chủ, ông chủ tìm người này là vì... ...
- Chuyện quỷ.
- Tốt.
Lão Trương gật đầu, biểu thị đã biết.
Mọi người thường dùng từ ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo để hình dung một người quyền thế ngập trời.
Lúc này.
Vụ án Âm Dương Lão Trương đều quản được, đột nhiên anh ta cảm thấy trách nhiệm của bản thân mình thật lớn.
Tiếp đó.
Lão Trương và Châu Trạch cùng đi tới dưới ký túc xá nữ sinh.
Lão Trương lấy giấy chứng nhận của mình ra, dưới sự dẫn đường của quản lý ký túc, cùng Châu Trạch đi vào ký túc xá nữ sinh.
Chỉ là.
Khi tìm được ký túc xá của Từ Chung Lệ, đẩy cửa ra đi vào hỏi thăm.
Mới biết được Từ Chung Lệ còn chưa trở về phòng ngủ, hơn nữa có người nói ngay cả tiết học buổi chiều cô ta cũng không đi học.
Đã biến mất?
Thật ra.
Nếu đặt trên người sinh viên đại học bình thường, chuyện này thật không tính là lớn, trốn một buổi học, tám giờ tối vẫn chưa trở về phòng ngủ, này thì tính là gì?
Vào niên đại này, cho dù đi cả đêm không trở về cũng không coi vào đâu.
Nhưng chuyện này đặt trên người Từ Chung Lệ, vấn đề lại có chút lớn, Châu Trạch không rõ ràng rốt cuộc sau khi Lý Quỷ đã hoàn toàn chiếm cứ thân thể này xong sẽ làm cái gì.
Nếu chỉ là đi vui chơi giải trí hoặc đi thăm người thân trước kia, ngược lại không sao cả.
Nhưng nếu cô ta chạy đi trả thù xã hội thì sao?
Trong lúc nhất thời, ông chủ Châu có chút nhức đầu, thật ra, rất nhiều cơ duyên xảo hợp tụ cùng một chỗ mới tạo ra sai lầm của mình lúc trưa, nếu như mình không bị phun nước tiêu nóng, lúc đó khi mình kéo bóng đen ra hẳn mình đã phát giác được.
Trước tiên phải tìm được người.
Châu Trạch và lão Trương đi ra khỏi ký túc xá nữ sinh.
Mới vừa đi tới cửa vườn hoa.
Một nữ sinh đã đuổi tới, là bạn cùng phòng của Từ Chung Lệ.
Cung cấp một manh mối đáng tin.
Nói Từ Chung Lệ có một người bạn trai, là du học sinh vừa tới trường học, là người da đen.
Nữ sinh nói xong lời này, lập tức rời đi.
- Tình chị em Plastic.
Lão Trương trêu chọc nói.
Anh ta là lão cảnh sát hình sự, chút tiểu tâm tư của bạn cùng phòng Từ Chung Lệ sao anh ta có thể không nhìn ra?
Không phải muốn nương theo cảnh sát đến điều tra, cung cấp một chút tin tức, cũng tiện náo tới chuyện lớn lên, chí ít cũng có thể công khai sinh hoạt cá nhân của Từ Chung Lệ.
Về phần cô ta khẩn trương lo lắng nói rằng bản thân rất lo cho Từ Chung Lệ, đã muộn như vậy còn chưa trở lại, sợ Từ Chung Lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó nên mới nói ra chuyện cá nhân này…
Cô gái nhỏ.
Lúc này mới tám giờ tối.
Ngay cả giờ tự học buổi tối còn chưa kết thúc.
Cô sợ cái quỷ ah!
Tiếp đó, lão Trương và Châu Trạch cùng nhau đi tới ký túc xá cũ, đi tìm người bạn trai da đen của Từ Chung Lệ.
Đi vào ký túc xá cũ, mùi lạ truyền tới, hơn nữa nơi đây rất huyên náo ồn ào, hành lang và cầu thang đều rất dơ.
Hiện tại Châu Trạch có cảm giác như bản thân mình đang đi vào ngục giam trong phim Mỹ, nhất là một hàng cửa túc xá được kéo cửa sắt kia, nước sơn đã sớm tróc gần hết, lộ ra gỉ sắt bên trong, thoạt nhìn thật sự có chút giống với nhà tù.
Sắp xếp đám bạn bè quốc tế cao quý cư trú ở chỗ này, quả thật có chút làm trái với đạo đãi khách.
Nhưng không biết vì sao.
Trong lòng ông chủ Châu lại cảm thấy hơi sung sướng.
Trong lòng càng muốn gặp lãnh đạo trường học này, cũng không biết bản thân mình có cơ hội mời lãnh đạo trường tới phòng đọc sách uống trà không.
- ... ... - (Lãnh đạo trường học không biết tên họ).
Lúc trước bọn họ đã tìm được tên sinh viên ấy từ chỗ quản lý ký túc xá, tìm được ký túc xá của bạn trai Từ Chung Lệ, trong túc xá này đang hát rất high, âm hưởng thấp kém vang lên rất lớn.
Trương Yến Phong gõ cửa.
Không ai đáp lại.
Sau đó anh ta dứt khoát đẩy cửa ra.
Bên trong có mấy du học sinh đang ngồi, một trong số đó đang chơi game, một người nằm trên giường chơi di động, còn có hai người đang hát hò.
Đang đêm đang hôm, bọn họ hát to như vậy cũng không lo lắng sẽ làm ồn ảnh hưởng tới người khác.
Mấy du học sinh trong phòng nhìn thoáng qua người vừa đẩy cửa ra.
Nhưng không ai để ý tới.
Hôm nay Lão Trương muốn tới lên lớp cho đám tân sinh, nên mặc cảnh phục, nhưng Châu Trạch không tin đám người này sẽ không nhận ra đồng phục cảnh sát Trung Quốc.
Giọng ca và tiếng nhạc quá lớn.
Lão Trương dùng tiếng Anh ra hiệu cho bọn họ tắt nhạc một chút.
Nhưng hai tên da đen đang ca hát kia bất vi sở động, trái lại còn cố ý nâng cao âm lượng, một người trong đó còn đặt hai ngón trỏ ở vị trí khóe mắt, làm động tác híp híp mắt.
- Đây là ý gì? - Lão Trương quay đầu hỏi Châu Trạch: - Phong tục của bọn họ sao?
- Động tác kỳ thị người da vàng.
- Ah, ý là, hiện tại chúng ta đang bị một người da đen kỳ thị?
- Đúng.
Châu Trạch gật đầu.
Lão Trương cười cười, mở nút áo ra.
Châu Trạch duỗi tay nắm lấy bả vai lão Trương, ra hiệu cho anh ta không nên cử động.
Thật ra tính khí của lão Trương thực sự không tốt, nếu không, đời trước anh ta lăn lộn vài chục năm, sẽ không đến mức chỉ là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
- Anh đang mặc đồng phục cảnh sát, không nên xúc động.
Châu Trạch nhắc nhở.
Nói xong.
Châu Trạch đi lên.
Trước tiên là tắt nhạc.
Lúc này, hai tên da đen nổi giận.
Có thể nhìn ra, bọn họ không hiểu tiếng Trung, thậm chí ngay cả tiếng Anh bọn họ cũng nói rất sứt sẹo.
Nhưng tâm tình không biên giới, chắc chắn bọn họ đang phát tiết bất mãn của bọn họ.
Đúng vậy.
Quả thật bọn họ rất bất mãn.
Bọn họ có quen những người bạn khác, những người ấy ở các trường học khác trong Trung Quốc, cuộc sống của những du học sinh ấy rất khá. Ngoài được phía trên tài trợ, nhân viên nhà trường cũng sẽ phụ trợ thêm những khoản khác, nhưng bọn họ thì không.
Trên phương diện ăn mặc, bọn họ biết du học sinh ở trường khác đều nhận được ưu đãi đặc thù.
Nhưng ở chỗ này, tình huống này là thế nào?
Dựa vào cái gì bọn họ phải ở ký túc xá hư hỏng nặng như vậy? Mấy ký túc xá mới xây sát vách lại dành cho học sinh Trung Quốc ở?
Mọi việc vốn luôn là chưa từng trải qua tai nạn thì chưa biết sợ, có so sánh mới có thương tổn.
Nhất là hôm nay, sau khi nói chuyện phiếm.
Nghe nói các trường học khác còn cố ý tổ chức để nữ sinh bản địa một kèm một, giúp đám du học sinh này có thể tham gia hoạt động xã giao học tập, làm quen dung nhập với văn hóa cuộc sống.
Trong lòng bọn họ lại càng không thăng bằng.
Tên da đen làm ra động tác "Hầu Tử" lúc trước hướng về phía Châu Trạch, lại làm động tác này một lần nữa.
Châu Trạch gật đầu, móng tay hơi dài ra một chút, sau đó anh chộp mạnh lấy cổ tay đối phương, thân thể đối phương tê rần, như bị điện giật, thân thể bắt đầu run lên.
Sau đó.
Châu Trạch một cước đạp trúng tiểu phúc của đối phương.
Anh túm lấy tóc của đối phương đập một trận lên mặt bàn trong ký túc!
- ... ... - Những người khác trong ký túc xá.
- ... ... - Lão Trương.
Lão Trương có chút ngoài ý muốn, không ngờ lòng tự tôn dân tộc của ông chủ lại có thể mạnh như vậy.
Trên thực tế, anh ta không biết, hôm nay tâm tình của ông chủ nhà mình không quá tốt, đang suy nghĩ tìm cơ hội phát tiết một chút đây, hiện tại đúng lúc buồn ngủ lại có người đưa gối đầu.
Chờ sau khi đánh người ta tới mặt mũi bầm dập rồi.
Châu Trạch vung tay lên.
Đối phương ngã trên mặt đất.
Vỗ vỗ tay.
Phù.
Thư thái.
Châu Trạch xoay người, dưới trạng thái ngây ra như phỗng của mấy người còn lại trong ký túc xá, Châu Trạch đi ra khỏi ký túc xá.
Qua vài giây.
Châu Trạch lại đi trở về.
Nói:
- Thiếu chút nữa đã quên mất chính sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận