Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1113: Đói! (2)

Vốn dĩ là một cái đầu lớn gần như không khác gì vật chất thông thường cả, bây giờ bắt đầu trở nên trong suốt.
Luật sư An thở phào nhẹ nhõm một trận.
Anh ta cảm giác bản thân giống như một người đầu bếp, đang khiêu chiến một món ăn nổi tiếng độ khó cao ở trong cuộc so tài Vua bếp tranh bá vậy.
Thật vất vả.
Rốt cuộc cũng đã hoàn thành.
Chuyện tiếp theo.
Chính là bưng cho giám khảo thưởng thức.
Cũng may giám khảo không kén ăn cũng không xoi mói, giám khảo chỉ cần ăn no là được rồi.

Xa xa.
Châu Trạch châm một điếu thuốc.
Hít một hơi.
Lại chậm rãi phun ra một vòng khói.
Nói:
- Xong chuyện rồi?
Cảm giác, thật đơn giản, dường như Hào trư này thật sự đần giống như con heo vậy, bị mọi người trong tiệm sách quần đấu một trận là hết vai rồi?
Mà lúc này.
Trong cơ thể Châu Trạch truyền đến một tiếng khinh thường:
- Còn… sớm…
- Ầm!
Trong giây lát.
Hào trư vỗn đã gần như một nửa trong suốt bỗng nhiên lại lần nữa ngưng thực, lại phát ra uy áp cường đại gấp mấy lần so với trước kia, lúc này, gạch xi măng ở dưới chân cũng đều đã bị cưỡng ép cuốn tới, ngưng tụ ra thân thể của một con heo rừng to lớn bằng xi măng.
Đầu của heo rừng là Hào trư, các bộ phận còn lại, tất cả đều là xi măng màu xám.
Không khí tàn phá một trận.
Khiến cho đám người Oanh Oanh và lão Trương vào lúc này không thể không lui về phía sau.
Luật sư An hít sâu một hơi, cắn răng, món ăn này, thật đúng là không dễ chế biến như vậy.
- Grào!
Heo rừng đứng sừng sững ở tại chỗ.
Giống như những vương giả thông thường, nhìn xung quanh bằng nửa con mắt.
Cơ thể nó run lên.
Từng cây từng cây châm mọc ra từ trên người, những thứ này giăng khắp toàn thân, có chút giống với con nhím.
- Hô…
Châu Trạch liếm môi một cái, nhả ra một vòng khói.
Nói:
- Nhìn qua có vẻ rất khó giải quyết nha, lại nói này, cái thứ là kết quả của đông tây kết hợp này, mùi vị của nó thế nào?
- Cũng… không… tệ…
- Đáng tiếc, không có cơ hội thực sự ăn được.
Cái thứ làm bằng xi măng trước mắt này, mùi vị, thôi đừng nghĩ tới đi.
- Chỉ… là… lúc… nhổ… gai… rất… phiền… phức…
Nghe vậy.
Châu Trạch gật đầu tán thánh, nói:
- Đã hiểu.
Ném đầu thuốc lá xuống đất, đế giày dẫm lên.
Châu Trạch có chút bất mãn thúc giục bên kia:
- Dây dưa quá lâu rồi, nhanh nhẹn chút đi.
Suy nghĩ một chút.
Châu Trạch lại tăng thêm một câu:
- Đói rồi!
...
Hào trư, là mỹ vị tự nhiên ban tặng cho loài người, chẳng qua là mọi người của tiệm sách, bây giờ còn chưa có thể hoàn toàn nắm giữ được cách chế biến được hết tinh hoa của chúng.
Vào giờ phút này, Hào Trư thật sự uy phong lẫm lẫm, nếu nó chỉ đứng bất động ở nơi này, giống như là một pho tượng sống, một con heo, lại có thể uy phong lẫm lẫm như vậy, hung hãn dị thường như vậy, cũng đủ để tính là bất bình thường rồi.
Trùng hợp năm nay lại đúng là năm hợi, cũng coi là năm tuổi của nó.
Chẳng qua là, rõ ràng là nó mang theo một loại tức giận, phân chia ra một phần bổn nguyên của chính mình, tiếp đó lại tiến hành thêm một một giai đoạn phân giải nữa chia đến trên trên người những kẻ bỏ trốn, để cho bọn họ giúp nó lén lên dương gian, đây là kế hoạch của nó.
Chẳng qua là, hiện tại, cái kế hoạch này đã xuất hiện vấn đề, nó đã suy nghĩ nhất định sẽ ra vấn đề, cũng vì vậy mà đã để lại một vài thủ đoạn phản đòn, đồng thời, cũng đã hoạch định cái giá lớn nhất mà mình phải trả.
Nhưng mà.
Một màn hiện tại này, là thứ mà nó không muốn nhìn thấy, bổn nguyên ngưng tụ, cho thấy lực công kích và phòng phự của mình đã vào trạng thái, ở một mức độ nào đó, là đang đốt xăng, mà xăng, chính là bổn nguyên của chính nó.
Loại hao hụt này, phải nuốt bao nhiêu huyết thực ở ngay dưới mí mắt của thiên đạo mới có thể bù đắp được đây!
Mấu chốt nhất chính là.
Đám người này, mục đích cùng với sự phân chia nhiệm vụ của bọn họ rất rõ ràng.
Mục tiêu của bọn họ.
Thật sự chỉ là một phần đã biết rõ này thôi sao.
Hay là một lưới bắt hết?
- Các người, đáng chết!
Hào Trư gầm lên giận dữ.
Tiếp đó, trực tiếp xông về phía lão Trương.
Một con heo.
Lại nhanh như gió!
Lão Trương chỉ cảm thấy một trận bão cát mãnh liệt xông tới trước mặt mình.
Anh ấy nâng tay lên, theo bản năng che chắn mặt mình, sau đó, anh ấy chỉ cảm giác được bản thân bị đập vào một bức tường, cả người trực tiếp bị đánh bay.
Nếu không phải trong khoảnh khắc va chạm, một phần sức mạnh đã bị bạch quang trên người lão Trương triệt tiêu, có lẽ bây giờ lão Trương đã giống như trái cà chua rơi từ trên cao xuống đất, từ một người biến thành một bãi người.
Nhưng cho dù là như vậy, sau khi lão Trương rơi xuống vẫn giống như một trái hồ lô bình thường liên tiếp đảo lộn mười mấy vòng, lúc dừng lại, mặt mũi đã sưng vù rồi.
Hào Trư không nương tay, lại lần nữa xông tới, một cây gai châm trên người trực tiếp đâm về phía lão Trương, toàn thân gai châm màu xi măng, nhưng vị trí phần đỉnh của chúng, có một luồng màu đen sáng chói, thứ này có thể đâm thủng linh hồn, đồng thời tiến hành phân giải hấp thu!
Cho dù chỉ là một cái đầu, nhưng uy nghiêm của hung thú thượng cổ, cũng không phải dễ đối phó!
Xa xa, ông chủ Châu liếm môi một cái, cảm khái nói:
- Chuyện này thật đúng là ứng với câu nói kia, coi như là một con heo, chỉ cần sống được thời gian cũng đủ dài, cũng có thể trở nên rất đáng sợ.
- Anh… cũng… có… thể…
Châu Trạch tự giơ ngón giữa lên với chính mình,
- Vì nhận đồ ăn giao hàng cho anh, bây giờ mấy đại gia đều bận rộn như vậy khổ cực như vậy, anh lại có thể đừng mở miệng giễu cợt người khác được hay không? Nói vài lời ấm lòng đi chứ, hoặc là đợi sau khi chueyenj này kết thúc, cho anh mượn thân thể dùng một chút, đi ra lần lượt vỗ vai mỗi người trong bọn họ một cái, hiệu quả này cũng không tệ.
Lợi ích rất thiết thực, lại có thể khiến cho đám người luật sư An cảm động đến rối tinh rối mù.
Thiết hàm hàm trầm mặc.
Với tính cách và thói quen của anh ấy.
Đôi lúc có thể nhẫn nhịn sự khinh bỉ đối với anh, đã coi như là sự khoan dung lớn nhất với ông chủ Châu rồi.
Oanh Oanh kịp thời xuất thủ, từ đằng sau bắt được cái đuôi của Hào Trư, một cái đuôi từ xi măng ngưng tụ mà thành, một cái đuôi có hình xoắn ốc.
- Cót két! ! ! ! !
Động tác Hào Trư trực tiếp tạm dừng lại.
Nhưng một khắc sau đó.
Một tiếng “Ba”vang lên.
Cái đuôi đứt gãy.
Trực tiếp thoát khỏi sự khống chế của Oanh Oanh.
Những gai châm trên người trực tiếp đâm về phía lão Trương!
Bằng bản năng, nó nhận ra, kẻ gây ra áp chế lớn nhất với nố, không phải là nữ cương thi có sức mạnh kinh người kia, mà là người đàn ông trung niên nhìn qua có chút chất phác thật thà này.
Mới vừa rồi đối phương giống như một kẻ ngu xuẩn cứ thế mà trực tiếp ôm lấy nó, sau đó trong nháy mắt sức mạnh của nó đã bị áp chế.
Chính vì vậy.
Hào Trư dự định trước hết phải giải quyết lão Trương trước.
Lão Trương ngẩng đầu lên.
Chỉ trong khoảnh khắc này.
Gai châm của Hào Trư Tiêm Thứ đã cách mặt của anh ấy chỉ khoảng mấy phân mà thôi.
Tử Vong.
Đã cận kề như thế rồi!
Trong nháy mắt này.
Đừng nói là đám người Hứa Thanh Lãng cùng Deadpool, cho dù là Châu Trạch muốn ra tay, cũng không kịp nữa.
Nhưng ông chủ Châu lại không có chút kinh hoảng nào, nếu như lão Trương có thể dễ dàng bị giết như vậy, vậy đoán chừng vị pháp thú thích chơi triệu hồi phân thân kia cũng sẽ xấu hổ đến mức tự tử theo luôn rồi.
Đúng như dự đoán.
Trong khoảnh khắc.
Trong nháy mắt, đôi mắt lão Trương bị một màn trắng bao trùm.
- Grào!
Uy nghiêm của Giải Trãi.
Lúc này đều phóng thích ra ngoài!
Trái tim Hào Trư “lộp bộp” một trận.
Sụp hố rồi.
Pháp thú!
Nếu như nói, trước đó Hào Trư chỉ dựa theo khí tức ẩn giấu mà phán đoán cũng có vị cường giả thượng cổ nào đó đang đối phó với mình, như vậy hiện tại, đúng trúng búa tạ rồi!
Mà rung động mà cây búa tạ đó mang tới.
Khiến cho Hào Trư cũng thành Alexander*!
(*
亚历山大

ngôn ngữ mạng, vừa chơi chữ với tên Alexander – 1 vị vua, vừa mang nghĩa chịu rất nhiều áp lực, vì
亚历

= áp lực,


= sơn (núi),


= đại (nhiều, lớn), nên chơi chữ cụm này có thể hiểu thành “tòa núi áp lực”)
Người có tên cây có bóng, gác lại giai đoạn sỉ nhục lúc ở U Minh Chi Hải qua một bên, sức ảnh hưởng của pháp thú, vẫn rất kinh khủng!
Tuy nói con Hào Trư này từng có một giai đoạn gây họa cho địa ngục, nhưng đó cũng là vào lúc kết thúc của thời kỳ Thượng cổ, nhân cơ hội sau khi doanh câu ngã xuống quật khởi giằng co một trận mà thôi, so với những đại lão có danh có tiếng ở thời kì Thượng cổ, vẫn là không thể nào so sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận