Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1202: Bần đạo đây đưa cô đến tiệm thuốc! (1)

Cũng vì vậy.
Ông ta cũng hiểu rất rõ những khuyết điểm của chính mình.
Ông ta không biết lão thái bà trước mắt này là ai.
Nhưng ông ta thật lòng nóng nảy vì bà ta.
Loại cảm giác này, ông ta đã từng trải qua, nhưng khi đó ông ta cũng không khó chịu như vậy, tình huống như thế này cũng không xuất hiện, trên thực tế, lần trước lúc ông ta quay về, vào lúc gặp phải tình huống “mắc kẹt” này, dứt khoát buông bỏ tất cả mà chuẩn bị đấu kiếm đi.
Nhưng chắc chắn bà ta có chỗ đặc thù gì đó, mới dẫn đến lần ảnh hưởng này đối với bà ta mà nói, phá lệ nghiêm trọng.
- Có chuyện gì với bà ta vậy chứ?
Lão đạo tiếp tục nằm sấp trên mặt đất.
Giống như một binh sĩ chiến đấu ở trên chiến trường.
Hơn nữa còn là loại hình kiên quyết không muốn bò dậy xung phong nữa chứ.
Khánh cắn răng.
Cô ta rất khó chịu.
Đầu óc một trận mê muội.
Vừa rồi, linh hồn càng gần như đã bị chính bản thân chia năm xẻ bảy.
Vào lúc này, bản thân còn có thể duy trì ý thức của mình không tan rã đã là một chuyện vô cùng ghê gớm rồi.
Cô ta đứng lên lần nữa.
Chủy thủ nắm chặt ở trong tay.
Đối mặt với nghi ngờ của lão đạo.
Cô ta cũng không chuẩn bị trả lời lại, bởi vì cô ta cũng không biết.
Mọi chuyện diễn ra cũng quá nhanh quá nhanh rồi, cũng thật sự làm cho người ta hoa cả mắt.
Tất cả mọi chuyện, đều là mơ mơ hồ hồ đến, rồi lại mơ mơ hồ hò mà đi.
Chẳng qua là.
Sau khi lông tóc trên người lão thái bà này bị dính máu hoàn toàn bết vào, giống như một người vừa mới đi tắm xong, tầng ngăn cách do lớp lông trắng mềm như nhung trước đó đã hình thành đã mất đi hiệu quả vốn có.
Đây không phải là… Khỉ!
Khánh nhíu mày một cái.
Nhưng trạng thái hiện tại của cô ta đã không cách nào chống đỡ cho cô ta tiếp tục suy nghĩ nữa rồi.
Linh hồn bị hao tổn nghiêm trọng gần như đã khiến cho cô ta hiện tại trở thành một người cực kì thèm ngủ, lúc này, muốn đi suy nghĩ cặn kẽ hay là phân tích vấn đề gì đó, thật sự là có hơi làm khó người khác quá rồi.
Chuyện lúc này cô ta có thể làm, cũng biết rõ bản thân phải làm, chính là giết hai người trước mắt kia.
Nâng chủy thủy lên.
Cô ta di chuyển.
Tốc độ không còn nhanh như trước.
Vẫn mang theo gió như trước.
Khí thế không ác liệt như trước.
Những vẫn làm cho người ta có cảm giác bị đè ép mãnh liệt như trước!
Lão đạo nằm ở dưới đất không nhịn được vỗ tay trong đáy lòng.
Cô nhóc con à.
Vậy mới tốt chứ.
Giết chết bọn họ.
Lên đi.
Cô bé con!
Thật ra thì.
Trong thực tế vẫn luôn tràn ngập về loại định luật này.
Đó chính là.
Nói chung lại, những người đóng vai trò làm cái que khuấy phân, thông thường bọn họ thực sự một chút tự giác bản thân đang là que khuấy phân cũng không có.
Cũng tỷ như.
Lão đạo hiện tại.
...
Khánh tới.
Lão thái bà không thể giết chết cô ta.
Như vậy đương nhiên phải chịu đựng sự phản công từ cô ta.
Người của đội chấp pháp, mãi mãi cũng sẽ luôn có sự điên cuồng và quyết tiệt này.
Lão đầu nghiêng đầu qua.
Lại lần nữa nhìn thấy cái bộ dạng cực kì thê thảm kia của lão thái bà.
Kêu một tiếng.
Xông về phía Khánh.
- Phốc!
Lạc đà gầy con to hơn ngựa, con rết trăm chân chết nhưng không cứng, vào lúc này, những câu từ tương tự như thế này đều có thể đập lên trên đầu Khánh.
Bởi vì lão đầu vừa xuất hiện trước mặt cô ta.
Lập tức bị cắt thành hai nửa.
Một hiệp cũng không thể kiên trì nổi.
Nhưng mà.
Cơ thể Khánh cũng lảo đảo một trận, bước tới chậm lại, ngã rầm trên mặt đất.
Sau đó.
Cô ta dùng một cánh tay của mình cưỡng ép chống xuống đất, ý đồ bò dậy lần nữa.
Lão đầu – người đã bị cắt thành hai nửa – cơ thể bắt đầu tiêu tan.
Rất nhanh.
Ở một góc xó xỉnh nào đó.
Lại xuất hiện bóng dáng của lão đầu.
Nhưng lần này lão đầu không chỉ suy yếu đơn giản như vậy nữa, lão đầu xuất hiện lần này, lại chỉ có nửa thân trên, giống như là một nhân sĩ tàn tật vì gặp tai nạn mà đã mất đi hai chân rồi.
Lão đầu cũng có chút khiếp sợ, cũng có chút luống cuống, sau đó, dùng ánh mắt lo lắng hơn nhìn về phía lão thái bà ở trước mặt mình.
Lão thái bà đã tưới máu rất lâu rồi, vào lúc này cũng từ từ tạm dừng chế độ suối phun.
Như thể là máu bên trong cơ thể đã từ từ khô cạn.
Tương tự.
Phun một hồi lâu như vậy rồi.
Một vũng máu lớn đọng lại ở trên sàn nhà đều là máu của bà ta.
Cho dù là con trâu đầy máu cũng không chịu nổi loại hao tổn như thế này nha.
- Phốc!
Lão thái bà quỳ xuống.
Tiếng vang rất lớn.
Giống như là một cây búa tạ, hung hăng đập xuống.
- Rắc rắc... rắc rắc...
Tiếng vỡ vụn dày đặc truyền ra.
Lúc này sàn nhà của khách sạn đã nứt vỡ một mảng lớn.
Hai tay lão đầu chống trên mặt đất, bò lổm ngổm về phía lão thái bà.
Ông ta vẫn không thể nhớ được bà ta là ai, cũng không biết được rốt cuộc bản thân và bà ta có quan hệ như thế nào, nhưng ông ta đau lòng, thực sự rất đau lòng, nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, đáy lòng của ông ta như bị giày vò vạn lần.
Nhưng mà.
Thực tế cuối cùng vẫn là thực tế.
Ít nhất là ở nơi này.
Bất luận là Khánh kiên cường đứng lên lần nữa, hay là lão đạo còn đang tiếp tục bò lổm ngổm ở bên kia.
Đều không có bất kì cảm giác rung động hay bị “ái tình” vĩ đại làm rung động.
Nếu không phải bỗng nhiên xuất hiện tình huống quỷ dị ngoài ý muốn, có lẽ lão đạo và Khánh đã qua đời ở đó rồi, vào lúc này, đâu ra tâm tư đi thương tiếc những người khác chứ?
Khánh lại đứng lên.
Lão đạo – người đang nằm ở sau – lại đang hận không thể giơ ngón tay cái với cô bé con này.
Mẹ nó chứ.
Cô bé con này thật sự là một tiểu cường đánh mãi không chết đấy!
Từng bước từng bước, từng bước từng bước.
Khánh đi tới trước mặt lão thái bà.
Nửa giơ chủy thủ lên.
- Không được! ! ! !
Lão đầu phát ra gầm lên giận dữ.
Nhưng mà.
Khánh không hề bị lay động.
Giơ tay chém xuống.
Đầu của lão thái bà đầu trực tiếp bị cắt xuống.
Thi thể không đầu quỳ ngồi dưới đất.
Lắc lư qua lại một trận.
Đến cuối cùng.
Vẫn là uể oải ngã xuống đất, từng tia khói đen thoát ra tự vị trí vết thương trên cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận