Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1646: Có phật, vượt biển tới (4)

- Dinh dong… dinh dong…
Chuông cửa vang lên hồi lâu, lão Hứa vẫn chưa ra mở cửa.
Chẳng lẽ là đang tắm?
Nhưng coi như là tắm, đều là đàn ông cả, ngượng ngùng gì chứ?
Đúng lúc này.
Châu Trạch bỗng nhiên đánh hơi được một luồng máu tanh.
Cương thi vốn có một loại nhạy bén trời sinh với mùi máu tanh.
Châu Trạch, bởi vì nguyên nhân có Doanh câu, đã sớm thoát khỏi hãng ngũ cương thi có hứng thú cấp thấp, nhưng loại cảm giác này, vẫn còn được duy trì.
Theo lý thuyết, dù sao thì trên người lão Hứa cũng bị thương, trong căn phòng này có mùi máu tanh, chuyện này cũng rất bình thường.
Nhưng lão Hứa chẳng qua chỉ bị thương cánh tay mà thôi, lúc trên đường anh cũng đã xử lý đơn giản cho cậu ta rồi, mà lúc này, mùi máu tanh bay ra ngoài cũng đã nồng đậm như vậy.
Bạn cũng không thể nói là lão Hứa đột nhiên tới tháng chứ?
Móng tay mọc ra, một cái khóa cửa khách sạn đương nhiên không ngăn được Châu Trạch, chẳng qua là, lúc Châu Trạch đẩy mở cửa phòng ra, cũng không khỏi bị tình cảnh ở bên trong dọa cho giật mình.
Vị trí vách tường cùng với trần nhà của căn phòng, đã loang lổ vết máu, trên sàn nhà, ngẫu nhiên còn có thể thấy được miếng vảy, giống như là vảy cá, nhưng căn cứ vào tình huống đặc thù của bản thân lão Hứa, xác suất rất lớn hẳn là vảy rắn đi.
Hải thần tới?
Đây là phản ứng đầu tiên của Châu Trạch.
Nơi như Tam Á này, thực sự là cách hang ổ của Hải Thần gần hơn một chút, nếu như đối phương có ý định đi lên bờ, tới xem lão Hứa một chút, cùng nhau trao đổi một chút về tâm đắc đã lĩnh hội được trong việc bắt ếch, cũng không phải là không thể.
Nhưng về chuyện, thảm liệt như vậy sao?
Châu Trạch trực tiếp đi vào bên trong phòng ngủ ở bên trong.
Lão Hứa nằm ở trên giường.
Trên người.
Một nửa diện tích là da thịt của loài người, một nửa diện tích thì đã bị vảy rắn bao trùm, hơn nữa, những phần vảy rắn này còn đang không ngừng rơi rụng ra, thỉnh thoảng còn bắn ra máu tươi.
Châu Trạch lên giường, đưa tay vỗ mặt của lão Hứa một cái, có chút khẩn trương hỏi:
- Lão Hứa, lão Hứa, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, sao rồi, anh bị làm sao vậy?
- Tôi…
Lão Hứa chậm rãi mở mắt ra, vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, một ngụm máu tươi lại lần nữa tràn ra khỏi miệng.
- Là Hải thần xảy ra vấn đề sao?
Châu Trạch hỏi.
Lão Hứa có chút chật vật gật đầu.
Châu Trạch mím môi một cái, chuyện này thì phiền phức rồi, chẳng qua là vẫn lấp tức truy hỏi:
- Nó ở nơi nào?
Lão Hứa lắc đầu một cái, ánh mắt, trở nên có chút trống rỗng.
Lẩm bẩm nói:
- Nó… sắp xong rồi…

Bị ảnh hưởng bởi phim Hồng Kông thịnh hành vào những năm đó, dẫn đến không ít người trong nước đều có một lối tư duy lối mòn.
Người giàu, phải có phụ nữ.
Người giàu, phải có du thuyền.
Người giàu, phải chơi gái ở trên du thuyền.
Tam Á là một thành phố du lịch được trời ưu đãi tài nguyên biển, tự nhiên cũng không thể thiếu những ngành nghề liên quan tới du thuyền.
Chẳng qua thì, theo quy định, không thể đi cách bờ quá xa.
Nhưng có đôi khi, quy định không khác gì mông của con rùa cả.
Giống như việc bạn sẽ luôn thắc mắc rằng có một vài kẻ lái xe sang trọng lại thường xuyên vượt quá tốc độ vượt đèn đỏ, có phải là điểm của bọn họ mãi mãi cũng không trừ hết đúng không.
Lữ Văn Lượng bưng ly rượu chát, đứng dựa vào thành thuyền, trên đỉnh đầu, trăng sáng sao thưa, bốn phía, là một vùng sóng biển đen như mực.
Đây là một loại yên lặng giống như biệt lập, Lữ Văn Lượng rất thích loại cảm giác này.
Dạo này, chuyện của công ty có chút nhiều, anh ta còn phải bận rộn phân chia tài sản sau ly hôn với vợ, thật sự là bị phiền đến không chịu được, cho nên mới lựa chọn chạy ra ngoài biển hóng gió một chút.
Dù là đến thời điểm này, cũng không có ý định trở về nơi xuất phát, anh ta không muốn quay trở lên bờ, sau đó lại phải bắt đầu cái vòng tròn khiến cho người ta phiền lòng này.
Thư ký Ari bưng trái cây lên.
Ngậm lấy quả nhỏ trong miệng, dùng đôi môi đỏ mọng của mình bao lấy quả nho, chủ động đứa đến bên môi Lữ Văn Lượng.
Lữ Văn Lượng dùng môi cuốn lấy quả nho vào miệng, nhai kỹ.
- Có ngọt không?
- Ngọt.
Ari buông đĩa trái cây xuống, để cho người đàn ông dựa vào trên người của mình, bắt đầu xoa bóp đầu giúp cho anh ta.
- Ari, cám ơn em.
- Với em, ngài còn khách sáo gì nữa chứ.
- Phải cảm ơn em, không có em, tôi cũng không cảm thấy bản thân vẫn còn đang sống.
- Ngài nói quá khoa trương rồi.
- Thực sự đấy, trong lòng tôi, em chính là Bồ tát sống, đến để giúp tôi thoát khỏi…
- Ầm! ! ! ! ! ! ! !
Phía trước.
Làn sóng kinh khủng bỗng nhiên dâng lên.
Du thuyền bắt đầu điên cuồng rung chuyển.
Lữ Văn Lượng cùng Ari cùng té lăn quay ở trên boong tàu.
Thật ra thì đây đã không tính là du thuyền nhỏ, nhưng ở trước mặt trận biển động này, thì nó vẫn nhỏ bé đến như vậy.
Sóng biển cuồn cuộn, lần lượt đánh vào trên thân thuyền, đồng thời, ở bên trên, giọt nước dày đặc bắn xuống dưới, giống như một trận mưa như trút.
- Là sắp có bão đến sao? - Ari có chút khẩn trương hỏi.
- Không đúng nha, lúc đi ra ngoài tôi đã cố ý tra dự báo thời tiết, hơn nữa, coi như là có bão tới, cũng không thể nào không nhận được cảnh báo từ trạm khí tượng.
Lữ Văn Lượng có chút chật vật bò dậy.
Một cánh tay chống lên mạn thuyền, một tay chống giữ boong thuyền mới có thể miễn cưỡng duy trì được sự thăng bằng của mình.
Đồng thời.
Thò đầu ra.
Về phía trước nhìn.
Nếu nhớ không lầm, ngay từ đầu, tiếng nổ vang hẳn là truyền tới từ hướng đó.
Nhưng mà.
Mặt biển tối đen như mực.
Cũng chỉ có lúc tiến đến gần, dựa vào ánh đèn ở trên du thuyền mới có thể nhìn thấy được một chút, còn những nơi xa hơn, thì thực sự hoàn toàn hoàn toàn mơ hồ rồi.
Một điểm làm người ta an tâm là.
Trận sóng biển này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Thân thuyền không lắc lư nữa, mưa cũng ngừng rơi.
Lữ Văn Lượng đưa tay ôm chầm lấy Ari, mới vừa rồi hai người đều bị dọa sợ, lúc này, cần phải chậm rãi rúc vào nhau.
Nếu không phải lúc này nhân viên trên du thuyền tới làm việc, nói không chừng còn có thể đổi một loại phương thức thư giãn thả lỏng khác.
Lữ Văn Lượng đưa tay sờ túi một cái, móc thuốc ra, đã ướt một nửa rồi, tìm một cây không tính là quá ướt, ngậm lấy thuốc trong miệng, châm lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận