Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 556: Thi thể quỷ dị

- Uống! Uống! Uống! Uống!
Khách trên bàn phụ cận đều bị loại hào khí của luật sư An làm kinh động, lập tức bắt đầu ồn ào lên, đây là truyền thống văn hóa xấu trên bàn rượu từ xưa đến nay.
Châu Trạch vẫn cảm thấy, dường như tập tục xấu là những thứ khó có thể thay đổi nhất.
Nhìn xem đi.
Đám người này đã chết không biết bao nhiêu năm rồi vẫn chưa thể sửa.
Ai.
Châu Trạch lắc đầu, đám người này thật hết thuốc chữa.
Sau đó.
Anh lập tức bắt chước theo đám người kia, nhìn luật sư An hô lên:
- Uống! Uống! Uống!
Ngay tiếp theo, đám quỷ nước ngoài trên bàn rượu cũng nhập gia tùy tục phụ họa, giục luật sư An nhanh chóng uống rượu.
Vị đại nhân vật kia cùng với lão thái bà bên cạnh cũng nhìn về phía luật sư An với ánh mắt tán dương.
Một bộ trẻ nhỏ dễ dạy.
Luật sư An hít sâu một hơi.
Nhìn nhìn ông chủ bên cạnh.
Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu.
Ra tay không?
Châu Trạch phảng phất như không biết gì, tiếp tục vỗ tay.
Luật sư An cắn răng.
Bưng vò rượu trước mặt lên.
Bắt đầu rót rượu!
Rượu.
Là mùi rượu.
Nhưng rốt cuộc nó là nước tiểu mèo hay là nước tiểu chó, hay hoặc thứ đồ chơi chán ghét gì đó khác.
Rượu làm ướt mặt luật sư An.
Lẫn lộn với dòng lệ nóng vừa chảy xuống.
Chờ sau khi uống hết một vò rượu.
Luật sư An đặt vò rượu lên bàn, thân thể lắc lư một trận.
- Tốt!!!
- Tốt!!!
Người lân cận cùng nhau vỗ tay hoan hô.
Đại nhân vật và lão thái bà kia cũng rời khỏi nơi này, đi tới những phương hướng khác.
Luật sư An ngồi xuống.
Mím môi.
Thổi thổi mái bằng của mình.
Châu Trạch bên cạnh lại bưng bát rượu lên, nói:
- Anh nói xem, rốt cuộc rượu này là do nước tiểu con nào biến ra?
- Là nước tiểu mới.
- Hay là rượu ngon lâu năm?
- Đoán chừng vết nước tiểu đã tích lũy được một tầng thật dày nhỉ?
- Ọe!
Luật sư An còn chưa nghe hết.
Chỉ mới nghe được một xíu đã không cách nào ức chế cảm giác phiên giang đào hải trong bụng, nếu không phải sợ khiến mọi người chú ý, thiếu chút nữa anh ta đã một mạch mà phun hết tất cả ra.
- Anh nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút.
Châu Trạch rất tri kỷ mà vuốt ve phía sau lưng giúp luật sư An, giúp anh ta thở thông suốt.
Luật sư An có khổ mà không nói được, lại không thể trách ông chủ nhà mình, dù sao cũng là anh ta khiêu khích trước, kết quả bị ông chủ gài bẫy.
Yến hội vẫn còn tiếp tục.
Châu Trạch và luật sư An tiếp tục ngồi trên bàn nhìn chúng quanh.
Đại khái qua nửa giờ sau.
Yến hội lại tiến vào một tầng cao mới.
Một đám phụ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp vây quanh một cô dâu đầu đội khăn, mặc trang phục màu đỏ thẫm... ...
Đi tới.
Đúng vậy.
Thiếu nữ.
Thể hình của cô dâu này cũng quá nhỏ đi.
Trừ phi cô ấy mắc bệnh lùn, nếu không chắc chắn là một tiểu cô nương.
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch theo bản năng đưa tay siết chặt chiếc đũa.
Lâm Khả?
Là Lâm Khả sao?
- Ông chủ, không nên xúc động!
Luật sư An lập tức nắm lấy cổ tay Châu Trạch, nhắc nhở.
Ở đây có nhiều quỷ quái như vậy, nói không chừng còn có một vài lão gia hỏa ở đây, ra tay ở chỗ này, chúng ta chưa chắc đã thành công.
Châu Trạch hít sâu một hơi, gật đầu, ra hiệu bản thân mình hiểu, lúc này luật sư An mới yên tâm mà buông tay ra.
Đám phụ nữ vờn quanh bên cạnh tân nương tử bôi một lớp son phấn rất dày, dày tới độ có thể gợt ra bỏ vào nồi, dùng như váng dầu, hơn nữa dường như bọn họ được khắc ra từ cùng một khuôn.
Điều này khiến Châu Trạch không khỏi nghĩ đến người giấy Zhizha trong tiệm của mình, hiện tại rất nhiều vùng nông thôn còn lưu hành phong tục hóa vàng mã hình người.
Đốt một số hạ nhân, kiều phu, nô tỳ xuống dưới.
Mong mỏi sau khi bọn nó bị đốt cháy có thể xuống dưới chăm sóc người chết.
Mà cô dâu kia lại nhắm mắt theo sát phía sau, Châu Trạch rất muốn thử hô lên khiến tân nương chú ý tới, nhưng thứ nhất là tiếng huyên náo chung quanh quá lớn, trừ phi anh quát lên, nếu không căn bản không có tác dụng.
Nhưng nếu anh quát lên, rất dễ bị bại lộ.
Thứ hai, vào lúc này quả thật không thích hợp.
Dường như tân nương tử chỉ đến đi ngang qua sân khấu, rồi rời đi.
Từ đầu tới đuôi, Châu Trạch đều không nhìn thấy chú rể đi ra, chỉ có điều lấy một cô dâu nhỏ như vậy, đoán chừng chú rể kia là tên đại biến thái nhỉ?
Dường như yến hội mãi mãi không kết thúc.
Mọi người vong ngã mà ăn uống.
Náo nhiệt.
Vui mừng.
Rượu và đồ ăn không ngừng được đưa lên, liên tục không ngừng.
Chờ đến khi không sai biệt lắm, Châu Trạch và luật sư An liền len lén rời khỏi bàn, đi về phương hướng tân nương đã rời đi.
Dọc theo đường đi, người lui tới không ít, cho nên ngược lại không cần phải giả bộ lén lén lút lút, trực tiếp nghênh ngang tự nhiên đi vào trong là được.
Đi thẳng đến chỗ sâu trong hang động.
Một đình viện xuất hiện trước mặt hai người.
Một cổng vòm bằng gạch xanh rất đơn giản, phía sau là hành lang gấp khúc, còn có hồ sen, trong ao vậy mà còn mọc đầy hoa sen.
Rất có mùi vị của Giang Nam cổ trấn.
Chẳng qua, phía dưới cổng vòm này có hai người đàn ông mặc quần áo gia đinh đứng canh chừng, không cho phép những người khác vào.
Xông vào nhất định là không thích hợp, dù gì hiện tại bọn họ cũng chưa xác định được vị trí tân nương, nếu thật sự có thể tìm được Lâm Khả, ba người thật sự có thể thử cứng rắn xông ra ngoài.
Luật sư An làm mấy thủ thế với Châu Trạch.
Vẻ mặt nghiêm túc.
Sau đó anh ta còn làm động tác OK, ra hiệu Châu Trạch có hiểu không?
Châu Trạch lắc đầu.
Có trời mới biết anh làm mấy thủ thế kia là có ý gì.
Luật sư An hít sâu một hơi.
Lắc đầu.
Trực tiếp lộ ra bạch cốt thủ của mình, chậm rãi bắt đầu quạt gió với tay mình.
Trong lúc nhất thời.
Hai đạo sương mù màu hồng chậm rãi phiêu tán, lan tràn đến dưới chân hai tên gia đinh, sau đó sương mù bắt đầu chậm rãi leo lên từ phía sau lưng, cuối cùng chui vào trong lỗ mũi hai tên gia đinh.
Trong lúc nhất thời.
Hai tên gia đình bắt đầu nhắm nghiền hai mắt.
Mơ màng lay động.
- Đi!
Luật sư An lập tức ra hiệu cho Châu Trạch đuổi kịp, đi xuyên qua trước mặt hai tên gia đinh này, một giây cũng không dám dừng lại, trực tiếp chạy qua hành lang gấp khúc.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Hai người đồng thời cả kinh.
Châu Trạch lập tức đưa tay đẩy cửa phòng bên cạnh ra, đồng thời còn nắm lấy vai của luật sư An, kéo cả luật sư An vào trong, ngay sau đó anh nhanh chóng cẩn thận đóng cửa lại.
Đám người kia vừa đàm tiếu vừa đi tới, không phát hiện gì hết.
Luật sư An thở dài một hơi nhẹ nhõm: - Mẹ nó, hệt như lúc trước đi hẹn mấy bà kia một pháo, hẹn tới trong nhà người ta, lúc nào cũng phải đề phòng người chồng đột nhiên trở về.
- Khác hiện tại chút nào đâu?
Châu Trạch hỏi ngược lại.
Luật sư An nhíu nhíu mày, suy tư một chút, nói:
- Hình như đúng là không khác gì cả.
Hẹn chịch cũng thôi đi.
Hiện tại bọn họ còn trộm tân nương tử của người ta.
Kích thích hơn hẳn.
Trước đó bởi vì tình huống khẩn cấp, bọn họ trực tiếp tiến vào phòng này, mà khi Châu Trạch quay người lại nhìn về phía trong phòng, anh lập tức đưa tay kéo lấy cánh tay luật sư An.
Luật sư An hơi nghi hoặc một chút mà xoay người lại.
Sau đó anh ta cũng ngây dại.
Gian phòng rất lớn.
Nhưng cũng rất nhỏ.
Lớn là vì bố cục gian phòng rất lớn.
Nhỏ là vì trong phòng có chứa rất nhiều thứ.
Có thể nói.
Phòng này.
Ngoài vị trí mấy bước ngay trước cửa ra, trên cơ bản nó không còn không gian trống gì.
Bên trong chứa không phải thứ gì khác.
Mà tràn đầy thi thể!
Đúng vậy.
Rất nhiều người đều biết nhà xác, cho dù chưa từng tới nhà xác thật sự cũng có thể thông qua phim ảnh mà hiểu được nhà xác trông như thế nào.
Mà tình cảnh trước mắt.
Thật sự đánh thắng nhà xác.
Vô số bộ thi thể.
Trang phục khác nhau.
Mọi người chỉnh tề chồng lên nhau, có vẻ rất có trật tự.
Như đang chơi chồng gỗ vậy, chắc chắn người chất thi thể này mắc chứng ép buộc.
Đầu người hướng về phía Châu Trạch, cho nên đứng ở góc độ của Châu Trạch nhìn qua, lúc này như có vô số gương mặt người chết đang nhìn mình chằm chằm.
Phảng phất như ngay sau đó sẽ có một người mở mắt ra.
Mở miệng say "Hi" với bọn họ.
- Nhiều thi thể như vậy là chuyện gì xảy ra?
Châu Trạch có chút không thể hiểu được.
- Thi thể và vong hồn có ràng buộc, cái gọi là nhập thổ vi an chính là đạo lý này, nếu đặt thi thể ở đây, lại thi pháp một chút, có thể khiến vong hồn của bọn họ vĩnh viễn bị giam giữ ở nơi này, không thể rời đi.
- A.
- Anh xem tôi đã phát hiện ra cái gì rồi.
- Cô gái Tây kia.
- Cô ta cũng nằm ở nơi này!
Luật sư An nhỏ giọng hô lên.
- Thi thể không đẹp như vong hồn.
Châu Trạch không để ý đến chuyện này.
Anh đang tự hỏi tiếp theo, sau khi rời khỏi nơi này bọn họ nên đi nơi nào. Theo lý thuyết hẳn là tân nương bị đặt trong phòng tân hôn, chờ buổi tối chú rễ tới vạch khăn voan.
Nhưng cụ thể phòng tân hôn nằm ở phương hướng nào?
Nếu bản thân mình đi tán loạn như con ruồi không đầu, rất dễ xảy ra chuyện.
Nếu có thể trực tiếp tìm được vị trí phòng cưới, thừa dịp tân nương tử đang ngồi một mình ở chỗ đó mà dẫn tân nương đi ra ngoài, chuyện cũng có thể thành công hơn phân nửa.
Không đúng.
Dựa theo tính tình của Lâm Khả, sao cô ấy có thể an phân thành hôn ở nơi này được?
Hơn nữa còn là minh hôn.
Chẳng lẽ Lâm Khả cảm thấy làm quỷ sai trong phòng sách quá khuất tài, dự định chạy tới nơi hoang giao dã ngoại này làm áp trại quỷ phu nhân?
Ahhh.
Đừng nói.
Dựa theo tính cách của Lâm Khả cô nương kia, dường như không phải không có khả năng này?
Nếu tình huống thật sự là như vậy, vậy thì thú vị rồi, bản thân mình đi cướp Lâm Khả, không biết Lâm Khả có trực tiếp kêu chồng ra đánh bản thân mình không?
Nghĩ đi nghĩ lại.
Ánh mắt Châu Trạch bỗng bị một bộ thi thể dưới bàn hấp dẫn.
Bộ thi thể này mặc áo jacket.
Trên đỉnh đầu còn mang cái mũ màu xanh biếc.
Họa phong này hết sức thanh kỳ.
Trong một căn phòng nhiều thi thể như vậy, chỉ riêng thằng này có mũ, xem như được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt. Không biết vì sao, khi Châu Trạch nhìn thằng này đội mũ lại thấy rất khó chịu.
Dứt khoát trực tiếp đưa tay lên kéo cái mũ xuống.
Sau đó.
Anh ngây ngẩn cả người.
- Ông chủ, đám người bên ngoài đã đi xa, hiện tại có phải chúng ta nên đi ra rồi không? Đầu tiên đi tìm thử tân nương tử ở nơi nào, có lẽ sẽ tốn ít thời gian.
Luật sư An hô lên với Châu Trạch.
Nhưng Châu Trạch không để ý đến.
- Làm sao vậy, ông chủ?
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn về phía luật sư An, muốn nói lại thôi, trong đôi mắt mang theo một vòng suy tư.
- Làm sao vậy?
Luật sư An nhích tới gần, đồng thời thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa, chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Châu Trạch chỉ chỉ bộ thi thể bên cạnh mới bị anh lột mũ xuống, nói:
- Anh xem bộ thi thể này một chút, trông có phải rất giống một người không.
- Ai vậy?
Luật sư An cúi đầu.
Khi nhìn thấy bộ thi thể.
Anh ta cũng kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin tưởng, thậm chí thân thể cũng bắt đầu sợ đến run run.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Nhìn nhìn thi thể.
Lại nhìn luật sư An một chút.
Nói:
- Có giống... ... anh không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận