Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1130: Ám sát! (2)

Chỉ có người đã thực sự trải qua những đau khổ và giày vò trong địa ngục, mới có thể thực sự hiểu được ý nghĩa của câu “tận hưởng lạc thú trước mắt” này.
Bởi vì bọn họ đã ý thức được:
Tử vong, không còn là giải thoát và kết thúc nữa, mà là khởi đầu của một trận hành hạ mới.
- Được rồi, cũng không biết được anh ta đã chết ở nơi nào rồi, tóm lại, hiện nay cũng không còn quá yên bình nữa rồi, bình thường các người đi loanh quanh ở lân cận tiệm sách thôi, đừng nên chạy lung tung ra ngoài.
Trật tự của âm ti đã tan vỡ, không chỉ có ý nghĩa là những bộ đầu quỷ sai tuần kiếm vốn bám vào dưới cái trật tự này đã có được sự tự do lớn hơn, đồng thời, cũng ý nghĩa là “tổ chim đã bị phá, trứng cũng không còn an toàn”.
Mọi người đi trở về, lúc sắp ra khỏi cửa, luật sư An lại dừng bước, quay đầu, nhìn về phía cái đình ở sau lưng kia, chỉ nó cho ba quỷ sai ở bên cạnh nói:
- Các người có cảm thấy hay không, cái đình đó, có gì đó đặc biệt?
Ba quỷ sai đồng thời nghiêm túc đánh giá cái đình.
Không có một ai lên tiếng.
Chốc lát.
Nguyệt Nha cau mày nói:
- Ngoại trừ việc nhìn qua có chút mới, không có gì đặc biệt nữa.
- Mới sao?
Luật sư An sửng sốt một chút, sau đó giật mình nhận ra, lập tức lần nữa quay trở về trong cái đình, đưa tay chạm vào cây trụ hoàn toàn từ gỗ trong đình.
Dầu màu đỏ, nhìn qua quả thật rất mới, hoàn toàn không có chút cân đối nào với hoàn cảnh chung quanh.
Bởi vì dựa theo độ tinh xảo của tứ hợp viện này mà xem, chắc chắn là trước khi thi công, bản vẽ đã được chỉnh sửa cực kì tốt, không quá có khả năng sẽ xuất hiện tình huống sau này mới bổ sung thêm kiến trúc gì đó.
Bàn tay của luật sư An đặt ở trên cây cột:
- Bẹp…
Thật là trơn!
Luật sư An bỗng nhiên ngẩng đầu, bàn tay lại đặt ở trên cây cột, bắt đầu xoa xoa.
Trịnh Cường cũng đưa tay, học động tác của luật sư An bắt đầu sờ sờ ở trên một cây cột khác, kinh hô:
- Đây là loại sáp gì vậy chứ, còn trơn bóng hơn chân của phụ nữ nữa.
Luật sư An thu tay về, xoay người, đặt ngón cái vào miệng mút.
Trịnh Cường cũng học theo động tác này, đặt ngón tay vào trong miệng mút thử một chút, lúc này, một mùi thơm nồng đậm bắt đầy tràn ngập bên trong cổ họng.
Rất thơm, rất thơm, lại không có chút cảm giác kinh tởm nào.
- Mùi vị gì? - Luật sư An hỏi Trịnh Cường.
- Rất thơm, là kiểu mùi thơm kiểu rất tốn cơm.
Luật sư An lại lần nữa đặt ngón tay vào trong miệng mà thử, Trịnh Cường cũng là làm theo.
Chốc lát sau.
Luật sư An lại hỏi:
- Còn có mùi gì nữa?
- Không có, đây là loại sáp gì vậy chứ?
Theo Trịnh Cường, công ty sản xuất sáp này không đổi nghề làm dầu salad thì thật sự quá đáng tiếc rồi, hoặc là làm món gà hầm với cơm cũng được.
- Hô...
Luật sư An thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó chỉ chỉ Lưu Sở Vũ.
Lại đưa ngón tay ra chỉ chỉ trên đỉnh đầu.
Nói:
- Anh, đi lên thử một chút.
Lưu Sở Vũ gật đầu một cái, không nói hai lời lập tức đi ra khỏi cái đình này, sau đó một bước mạnh mẽ, tay bắt chân leo, trèo lên trên đỉnh của mái đình.
- Thân thủ này, sao không đến gánh xiếc thú chứ.
Trịnh Cường trêu chọc.
Luật sư An liếc anh ta một cái, chỉ cảm thấy lúc trước bản thân đã nhìn nhầm con hàng này rồi, sao chỉ số thông minh lại có chút thấp vậy nha.
Aish.
Lúc trước trong đám quỷ sai thủ hạ dưới tay mình còn có được một Phùng Tứ.
Đám thủ hạ này của ông chủ…
Mà hình như cũng không đúng.
Trong đầu luật sư An xuất hiện bóng dáng của Phùng Tứ trước, sau đó, bên cạnh lại xuất hiện thêm bóng dáng của tiểu loli, bên cạnh tiểu loli còn dắt theo thằng bé trai.
Phùng Tứ và thằng bé trai bắt đầu đấu với nhau.
Sau đó, từ từ.
Phùng Tứ bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Luật sư An cười.
Vẫn là Phùng Tứ ưu tú!
Nhưng rất nhanh.
Trong đầu luật sư An lại xuất hiện bóng dáng của lão Trương.
Phùng Tứ trực tiếp bị một quyền đấm bay…
Hô…
Luật sư An thừa nhận.
Trong năm giải thưởng bốc thăm, ba giải đồng.
Một giải bạc con rể rùa vàng.
Lại thêm một giải vương giả.
Tính thế nào cũng không tính là thiệt thòi đi?
- Chết tiệt!
Trên đỉnh đình, truyền đến tiếng kinh hô của Lưu Sở Vũ.
Luật sư An cùng Nguyệt Nha và Trịnh Cường, ba người đi lập tức đi ra khỏi đình, nhìn lên.
Thiết kế mái đình là mái cong, bốn phía cong lên, cộng thêm nơi này nhà trệt dạng tứ hợp viện, cho nên ở trong nhà này, khu vực trung tâm mái đình là một khu vực mà tầm mắt không nhìn thấy được.
- Sao vậy? - Luật sư An hỏi.
Lưu Sở Vũ hít sâu một hơi.
Hai tay nâng một trong ba đầu người giơ lên.
Nói:
- Nơi này có quần áo, vớ và giày, còn có mấy cái đầu người.
- Đầu người? - Luật sư An hỏi.
- Chính là nó, có vẻ như thi thể đều đã bị hòa tan rồi, chỉ còn sót lại một chút như vậy mà rồi.
Thi thể hòa tan?
Cột trụ bóng loáng?
Hương vị ngọt ngào?
Bỗng nhiên dạ dày Trịnh Cường co rút một trận, gần như không nhịn được đã sắp phun ra ngoài, sau đó dùng một loại biểu cảm cực kì bi thương nhìn về phía luật sư An, anh ta muốn chỗ của luật sư An có được chút an ủi “đồng bệnh tương lân”.
Mới vừa rồi anh ta lại ăn mỡ của thi thể!
- Anh nhìn tôi làm gì chứ?
Luật sư An có chút không giải thích được nhìn lại Trịnh Cường, gương mặt ghê tởm.
Ồ, mới vừa rồi người này lại ăn cái đó, tránh xa một chút!
- Ngài cũng ăn, không phải...
Luật sư An nghe vậy, nhún vai một cái, giang hai tay ra, nói:
- Há, tay phải tôi sờ, còn mút là tay trái.
- ... - Trịnh Cường.
Nhìn Trịnh Cường đang ói.
Luật sư An khinh thường một trận.
Lúc trước còn chưa có mấy chai Bỉ Ngạn Hoa, lúc ăn cơm anh cũng ói không ít đi nha.
Thời gian mới trôi qua chưa được bao lâu, sức đề kháng lại suy yếu đến lợi hại như vậy rồi?
- Có cần lấy đầu người xuống không?
Lưu Sở Vũ ở trên nóc đình hỏi xuống.
Luật sư An lắc đầu một cái:
- Được rồi, xuống đây đi, chúng ta thu đội.
Ba quỷ sai có chút không hiểu, tuy nói đều đi theo luật sư An cùng nhau quay lại xe, tuy nhiên cũng không biết tại sao lúc này bọn họ lại rời đi.
Nếu đã tìm được thi thể, không phải là nên tiếp tục điều tra ra hung thủ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận