Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 238: Chúng ta đều giống nhau (2)

Nhưng bởi vì cách điện thoại truyền tới, cho nên tiếng động kia có một chút xíu sai lệch, nhưng Châu Trạch có thể xác định, tiếng động này truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
- Anh nói tiếp đi. – Dường như Trương Yến Phong đang châm một điếu thuốc, thấy Châu Trạch không nói nữa, thúc giục một tiếng.
- Gần đây anh có mất ngủ hay nằm mơ gì không, kiểu như thân thể mệt mỏi đổ mồ hôi, eo chân đau đớn?
- A.
Dường như đối diện vừa chuẩn bị tắt điện thoại.
- Anh có hay nhìn thấy trên chân mình có xiềng xích trong mộng không? - Châu Trạch hỏi.
Đối phương ngây ngẩn cả người.
Không tắt điện thoại.
Dường như những lời này chọt trúng khúc mắc nào đó của đối phương.
Trong khoảnh khắc.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến câu trả lời:
- Anh tới trong cục tìm tôi, tôi đang ở trong phòng làm việc.
... ... ...
Khi Châu Trạch xuất hiện ở phòng làm việc của Trương Yến Phong đã buổi tối, Trương Yến Phong đang ngồi ở phía sau bàn làm việc ăn cơm hộp được mua từ căn tin, vừa nuốt ngấu nghiến vừa nhìn hồ sơ trước mặt.
Khi Châu Trạch đi vào, anh ta đẩy thức ăn và hồ sơ qua một bên, nhìn Châu Trạch.
- Tôi muốn nghe một chút về chuyện xích chân.
- Tôi cảm thấy dưới hoàn cảnh này, ở nơi như thế này mà anh lại đang mặc cảnh phục, nói chuyện có chút phong kiến mê tín dị đoan với anh thật sự không thích hợp.
- Được rồi, tôi có thể tan ca.
Mười lăm phút sau, Trương Yến Phong đã đổi thường phục và Châu Trạch cùng rời khỏi cục cảnh sát, hai người đi tới một công viên nhỏ ở góc đối diện cục cảnh sát, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.
- Hiện tại anh có thể không coi tôi là một cảnh sát, cứ coi tôi là một người bình thường, chúng ta cùng nhau tâm sự. - Trương Yến Phong còn chủ động đưa cho Châu Trạch một điếu thuốc.
Quan hệ của hai người chuyển biến rất nhanh.
Lúc trước.
Châu Trạch ở bên trong lan can sắt, anh ta ở ngay bên ngoài.
Mà bây giờ.
Dường như mọi người đều đã biến thành bạn bè.
"Bạn trong ngục" đó.
Trong tay Châu Trạch cầm một gương soi nhỏ, phía trên còn dán lá bùa của lão đạo, sau đó đặt chiếc gương ở ngay chân Trương Yến Phong.
Ánh sáng trong công viên không phải quá rõ ràng, còn có chút u ám.
Nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình ảnh trong gương.
Ở trên chân Trương Yến Phong.
Cũng phủ lấy một chiếc xiềng xích, chỉ có điều chiếc xiềng xích này không hề thô như chiếc trên chân mình, cũng không dài như của mình.
Vẫn là chiếc của mình càng thô càng dài hơn.
Vì sao khuynh hướng tình cảm này có vẻ hơi là lạ nhỉ?
- Nhìn thấy chưa? - Châu Trạch nhìn về phía Trương Yến Phong.
Tay đang cầm lấy thuốc lá của Trương Yến Phong hơi run nhè nhẹ.
- Đây là lần đầu tiên tôi chân chính nhìn thấy nó, trước đây, tôi chỉ thường xuyên mơ thấy trên chân mình có một cái xiềng xích, hơn hai mươi năm nay rồi.
- Cho nên, trước đây anh đã làm chuyện trái lương tâm gì rồi? - Châu Trạch hỏi.
- Không thẹn với lương tâm, tôi xứng đáng với bộ đồng phục cảnh sát tôi mặc mỗi ngày, tôi không thẹn với những huy chương trên chiếc mũ của tôi. - Trương Yến Phong nói, trong giọng nói tràn đầy khí phách mạnh mẽ: - Thậm chí tôi còn từ từ quen dần với việc mơ thấy nó trong mộng, trong mơ, tôi mang xiềng xích đi tới đồn cảnh sất, tôi cảm thấy đối với tôi chuyện này càng chân thật hơn, không hề đơn giản chỉ là một giấc mơ.
- Nó thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi, quyền lực của tôi đến từ chính nhân dân, đến từ chính quốc gia, cho nên tôi tuyệt đối không thể bước vào lôi trì, chỉ cần tôi đi sai một bước, sau này xiềng xích ấy sẽ thực sự xuất hiện trên người của tôi.
- Bốp bốp bốp... ...
Châu Trạch ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ tay.
- Cho nên đây cũng là một loại biến tướng của khẳng định, giống hệt như huân chương của người dũng mãnh, chỉ có người tốt mới đeo xiềng xích này?
- Anh nói vậy là có ý gì? - Trương Yến Phong hỏi.
- Chúng ta giải quyết một vấn đề do lịch sử truyền lại trước.
Nói xong.
Châu Trạch nhắm ngay cái gương kia tới trước chân mình.
Một cái xích sắt vừa to vừa dài xuất hiện trong gương.
- Bây giờ anh có thể tin tưởng tôi không làm mấy việc vi phạm kỷ cương như chế độc phẩm rồi chứ?
- Chúng ta.
- Đều giống nhau.
Khi anh cảm thấy anh là người bị hại độc nhất vô nhị, anh sẽ cảm thấy rất cô đơn.
Sẽ cho rằng ông trời cố ý nhằm vào chính mình, chính mình bị toàn bộ thế giới và toàn bộ xã hội vứt bỏ cô lập.
Nhưng khi anh phát hiện, bên cạnh anh còn có một người xui xẻo giống anh như đúc, trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy ông trời cũng không tệ lắm, chí ít cũng có thể giữ lại cho mình một người bạn.
Đây chính là nhân tính, phần lớn người sống từ bé tới lớn ở nông thôn hẳn đều đã nghe bà ngoại hoặc bà nội căn dặn, không nên tới gần hồ nước hoặc bờ sông chơi đùa, bọn họ cảnh cáo rằng trước đây ở những bờ sông hay hồ nước ấy đã có đứa bé nào đó rơi xuống nước, sau đó biến thành quỷ, từ đó luôn nghĩ tới chuyện kéo người ở trên bờ xuống nước làm kẻ chết thay cho mình.
Thật ra đây chỉ là mấy lời nói đùa nhằm mục đích không để trẻ nhỏ chơi đùa ở những nơi nguy hiểm, nhưng chính mấy lời nói tưởng như trêu đùa này lại có thể phản ánh ra nhiều thứ gì đó có cấp độ sâu…
Châu Trạch châm một điếu thuốc.
Anh không hề hoảng hốt.
Không hoảng hốt.
Lúc trước bản thân anh còn lo lắng rằng không biết ổ khóa này có gây thêm chuyện hay có tai hại gì hay không.
Thế nhưng vừa nhìn cảnh sát có khí thế ngay thẳng chính trực bên cạnh cũng có đeo, đột nhiên anh cảm thấy không còn sợ sệt chút nào nữa, cũng không lo lắng chút nào nữa.
- Anh làm nghề gì? - Trương Yến Phong phun ra một vòng khói hỏi.
- Cái này không tiện nói với anh, có thể giải thích như vậy đi, công việc của tôi và anh đang phấn đấu vì công cuộc xây dựng xã hội dân chủ, nỗ lực để có thể khiến xã hội hài hòa.
Trương Yến Phong nhíu nhíu mày.
- Nếu như sau này anh có đụng phải vụ án khó có thể xử lý, có thể tới phòng đọc sách tìm tôi xem xét giúp anh, tôi chỉ có thể nói tới mức đó mà thôi, có một số việc, nếu anh biết nhiều qua thật ra cũng không phải là chuyện gì tốt.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bả vai Trương Yến Phong.
- Tiếp tục dốc lòng làm công việc cảnh sát của anh là được rồi.
Chờ sau khi Châu Trạch thu tay lại.
Trương Yến Phong cũng đưa tay vỗ vỗ vị trí bờ vai của mình.
Hai người nhìn nhau cười.
- Tôi vốn không tin trên thế giới này có thứ như quỷ thần, cho tới bây giờ tôi vẫn không tin.
- Tiếp tục kiên trì lấy tín niệm này của anh đi. - Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm: - Anh cứ coi chuyện tôi tìm anh tối nay như một giấc mộng, bây giờ chúng ta có thể đi vào vấn đề chính, anh nói chuyện về chiếc khóa của anh đi. Anh đã mơ thấy giấc mơ như vậy từ lúc nào?
- Đúng rồi, hình như lúc trước anh có nói, đã mơ thấy nó hơn hai mươi năm?
Trương Yến Phong gật đầu: - Đúng vậy, đã hơn hai mươi năm, cha tôi cũng là một cảnh sát hình sự, nhà của chúng tôi có thể tính là thế gia cảnh sát, hiện tại con trai tôi cũng đang học ở trường cảnh sát.
- Rất giỏi.
Châu Trạch không cho rằng đây là quan hệ con ông cháu cha, ai lại buồn chán đến mức có cái danh “con ông cháu cha” mà đi cùng nhau làm cảnh sát, lại còn là cảnh sát hình sự?
- Tôi nhớ được một năm kia, chính là cái năm mà cha tôi hy sinh.
Trương Yến Phong nói rất bình tĩnh.
Châu Trạch cũng nghe được rất bình tĩnh.
- Khi đó, tôi mới vừa tham gia công tác không tới hai năm, cha tôi hy sinh là một đả kích rất lớn đối với tôi. Thành thật mà nói, lúc ấy tôi có chút sa sút tinh thần, cũng có chút sợ hãi.
- Tôi thật sự sợ hãi, tôi sợ một ngày nào đó chính mình cũng sẽ hy sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận