Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1421: Thật ra thì tôi muốn khóc (2)

Anh ta đã từng phẫn hận không chỉ một lần, rằng tại sao đời cuối cùng không nói lời nào thì đã mất tích.
Anh ta đã từng thổn thức không chỉ một lần.
Vốn là vị trí Phủ Quân, lại đổi thành vị trí Diêm La rồi.
Nhưng bây giờ.
Ngay cả vị trí Diêm La.
Cũng không giữ được nữa rồi.
Từ ngàn năm nay.
Thái Sơn Vương vẫn luôn tự cho bản thân là đạo chính thống của Thái Sơn, mà vào hôm nay, tôn nghiêm cuối cùng của Thái Sơn, một chút chắp vá sau cùng, cũng sắp bị xé toạc không còn lại gì rồi.
- Thẹn với liệt tổ liệt tông mà…
Thường thị ở đối diện lại phát ra một tiếng “hừ” bằng giọng mũi.
Chẳng qua là.
Vào đúng lúc này.
Xa xa.
Một bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện.
Thường thị đang làm lan hoa chỉ bỗng nhiên cứng đờ.
Quay đầu nhìn về phía sau lưng mình.
Ngài ấy… ngài ấy… ngài ấy… tại sao lại ở đây!
Loại cảm giác này, nói như thế nào đây?
Giống như là trong một buổi nghi thức nhận chức vô cùng long trọng ở công ty.
Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc.
Tất cả mọi người đều rất trang trọng.
Nhưng không hiểu sao.
Có một kẻ không quen biết lại xông vào đi loạn ở trong buổi lễ nghi thức.
Hết lần này tới lần khác bảo vệ ở trong công ty lại không đánh lại kẻ đó.
Mọi người chỉ có thể “thành thành thực thực” mà tiếp tục tiến hành nghi thức.
Đồng thời chịu đựng người này tiếp tục chạy tới chạy lui trong trường hợp trang nghiêm nghiêm túc như thế này, phải giả vờ như không thấy dáng vẻ của kẻ đó, không thể không nắm lỗ mũi âm thầm chấp nhận để cho kẻ đó đi loạn lung tung.
Thường thị bình ổn lại tâm trạng.
Lan hoa chỉ đã đổi sang thành nắm đấm.
Châu Trạch không thèm để ý tới vị thường thị này.
Mà là bước lên trước.
Trực tiếp xuất hiện ở trước người của Thái Sơn Vương.
Một luồng khí tức đặc thù bắt đầu toát ra từ trên người Châu Trạch.
Lúc này, thương thị ở đối diện đã hơi bối rối.
Người thì vẫn là người đó.
Nhưng tại sao cảm giác giống như là đã thay đổi một người khác rồi chứ?
Mà Thái Sơn Vương bỗng dưng lệ nóng doanh tròng.
Anh ta cảm nhận được.
Anh ta cảm ứng được.
Anh ta kích động.
Anh ta đang cực kì kích động.
- Con cháu bất hiếu... Tham kiến lão tổ!
Thái Sơn Vương trực tiếp quỳ gối với Châu Trạch.
Lần quỳ gối này của Thái Sơn Vương.
Đám quan sai đang đứng ở chung quanh anh nhìn tôi tôi nhìn anh một phen.
Cũng đều đồng thời quỳ xuống.
Bọn họ không biết người mà Thái Sơn Vương đang quỳ lạy là ai.
Nhưng cứ quỳ theo là xong chuyện rồi.
Hổ chết thì uy vẫn còn.
Coi như người ta không còn là Diêm La nữa rồi.
Nhưng lý lịch và thực lực vẫn bày ra ở đấy.
Người ta cũng đã quỳ rồi, mà bản thân còn đứng, có chút không giải thích được rồi.
Ngược lại thì cao quý hơn ai mà lại không quỳ chứ.
- Không có nha, đến chỗ này của anh, ngay cả quần lót cũng không còn nữa mà.
Châu Trạch cực kì cảm khái nói.
- Con cháu bất hiếu, lão tổ, ngài, ngài thế mà lại còn tại thế sao?
Thái Sơn Vương đột nhiên cảm giác thoáng cái cuộc sống của mình lại tràn đầy hy vọng rồi!
Đối với mọi người của Âm Ti mà nói, Phủ Quân, nhất là Đệ nhất Phủ Quân, chính là người mạnh nhất trong truyền thuyết, bởi vì ngài ấy đã sáng lập ra hệ thống, vẫn luôn được duy trì cho đến hiện tại.
Có thể nói là, ban đầu Đệ nhất đã vẽ nên một vòng tròn ở địa ngục.
Trong vô số năm tháng sau đó, tất cả mọi người đều sống và vận hành bên trong cái vòng tròn đó.
- Đúng vậy, tôi đã trở về.
- Lão tổ ở trên cao, con bất hiếu nguyện đi theo lão tổ, an tiền mã hậu*, đến chết mới thôi!
(*ý chỉ việc đi theo một người làm hầu tới cùng)
Nhân sinh.
Có lẽ chính lẽ kiểu thay đổi nhanh chóng như vậy đi.
Lúc bạn đã chuẩn bị là sẽ mất hết cả mọi thứ.
Bỗng nhiên bạn lại có cơ hội đoạt lại tất cả mọi thứ, thậm chí còn sẽ đạt được nhiều hơn nữa!
Nhưng mà.
Câu nói tiếp theo của Châu Trạch.
Lại trực tiếp khiến cho Thái Sơn Vương kinh ngạc.
- Đúng lúc lắm, mượn bổn nguyên của anh dùng một chút.
- ... - Thái Sơn Vương.
- Làm sao vậy, không muốn sao?
Thái Sơn Vương cắn răng, hai tròng mắt phiếm hồng, lập tức nói ngay:
- Đương nhiên là tình nguyện! Lão tổ muốn cái gì, con cháu bất hiếu này sẽ dâng lên ngay lập tức!
Nói xong.
Thái Sơn Vương đưa bàn tay đặt ở trên vị trí lồng ngực của mình.
Nhưng mà.
Một khắc sau.
Một cơn cuồng phong màu đen bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Thái Sơn Vương.
Lại không chút do dự đánh về phía Châu Trạch đứng ở trước mặt!
- Ầm!
Tiếng nổ kinh khủng truyền tới.
Một ít quan sai vận may không được tốt lắm ở bên cạnh phải chịu ảnh hưởng, trực tiếp tiêu tán, tất cả những người còn lại thì đều hoảng sợ rối rít lui về phía sau.
Trước người thường thị xuất hiện một luồng hào quang ngăn chặn dư chấn lại.
Khẽ nhíu mày.
Gã không hiểu nổi.
Có chuyện gì vậy chứ?
Rõ ràng là một vở kịch lớn về lịch sử, tại sao lại biến thành vở kịch luân lý gia đình rồi?
Sau khi bụi mù tiêu tan.
Một tay của Thái Sơn Vương Đổng, đã bị Châu Trạch bắt lấy, đồng thời, một thủ ấn Thái Sơn xuất hiện ở vị trí mi tâm của Thái Sơn Vương, trong một giây đã bị trấn áp xuống!
Dùng bổn nguyên của anh trấn áp ấy.
Xin lỗi.
Đây chính là đặc quyền lúc gia gia đánh con cháu đấy.
- Tôi cũng đã nói rồi, chắc chắn là anh ta sẽ không đồng ý mà. - Giọng nói của ông chủ Châu vang lên từ trong đáy lòng.
- Nói nhảm, cũng không xem thử đây là dòng giống của ai, anh không nhìn thấy tôi đã có phòng bị từ sớm rồi sao!
- Sao lại có cảm giác ngài còn rất cao hứng vậy?
Hai đời sau cùng.
Một đứa sau khi ném cơ nghiệp đi, có dự cảm giác không tốt thì trực tiếp lựa chọn chạy trốn.
Một đứa sau khi ném chức quan đi còn dự định giết tổ tông.
Người làm tổ tông này.
Thật là bực bội.
- Phi, cao hứng cái rắm!
- Thật ra thì tôi rất muốn khóc đấy, nhưng tôi nhịn được.

Sự tủi thân của Đệ nhất, quả thật là người bình thường khó mà hiểu được, cũng khó mà đi đồng cảm được, giống như việc tro cốt trộn cơm của ông chủ Châu vậy.
Bạn đi tố khổ với người khác, người khác còn sẽ cảm thấy bạn làm vậy là đang đặc biệt đi khoe khoang nữa đấy!
Thường thị thì lại hoàn toàn rơi toàn vào trạng thái sững sờ.
Gã chẳng qua chỉ đến để bàn giao.
Làm sao bên này lại đánh nhau đến náo nhiệt như vậy chứ?
Rốt cuộc là bản thân có nên tham dự vào hay không đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận