Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1555: Giữ sân trông nhà (1)

Vốn dĩ, cô ta cho là chỉ cần người đàn ông kia không có ở nơi này, không có ai có thể phá hỏng được khí lần này của cô ta, cô ta có thể thuận thuận lợi lợi mà lấy lại thứ thuộc về cô ta từ trên người nữ cương thi kia, sau đó trở lại nơi mà mình nên ở.
Kết quả.
Không ngờ được chính là.
Cái tiệm sách này, chuẩn bị cho cô ta một món quà lớn, hơn nữa còn là hai phần.
Dưới món quà lớn gấp đôi, cho dù cô ta cứng rắn chống đỡ nổi, nhưng một luồng khí này, thật ra thì cũng đã tiêu hao hết bảy tám phần rồi.
Bốn phía, bầu không khí cổ xưa tràn ngập trong toàn bộ tiệm sách bắt đầu từ từ trở nên nhạt đi, hiển nhiên, theo việc Hạn Bạt bị thương nặng, cô ta đã suy yếu đến mức ngay cả kết giới cũng không thể nào tiếp tục duy trì được nữa rồi.
- Ông! Ông! Ông! Ông!
Hạn Bạt nghiêng mặt sang bên, nhìn về phía vị trí vách tường ở đằng sau lưng, nữ cương thi tóc trắng đang điên cuồng đánh thẳng vào cấm chế của cô ta.
Từng tiếng gầm thét gầm thét phát ra từ trong miệng của Oanh Oanh, sau khi sát khí cương thi sát khí bị tập trung vào bên trong một khu vực nhỏ hẹp, đang không ngừng phát ra âm thanh bùng nổ.
Hiển nhiên, thân là bên bị cầm tù, Oanh Oanh có thể hơn cảm nhận được rõ ràng rằng sức mạnh áp chế bản thân đang trở nên suy yếu đi, cho nên bắt đầu ra sức mạnh hơn mà phản kháng lại.
Trong đôi con ngươi của Oanh Oanh hiện lên tia sáng lạnh lẽo, bắt đầu từ lúc được ông chủ ôm ra khỏi quan tài, tiệm sách, thật ra thì chính là nhà của cô ấy, mà người phụ nữ trước mặt này, lại gần như là đã hoàn toàn lật nhà của cô ấy lên!
Tính khí của nữ cương thi vốn đã rất nóng nảy.
Giờ khắc này.
Cô ấy muốn thoát ra khỏi sự trói buộc này.
Sau đó xông lên xé nạt người phụ nữ này rồi nuốt xuống!
Giữa cương thi với cương thi, rất ít có tình đồng loại, bởi vì tất cả mọi người đều muốn nuốt trọn đối phương, ban đầu thằng bé trai ở trong hang đất một thời gian lâu, vì giải quyết vấn đề cô đơn, ngược lại cũng đã thu nhận hai cương thi ở bên người, nhưng cuối cùng vẫn bị cắn trả.
Tương tự như vậy, giữ phụ nữ và phụ nữ, một khi nảy sinh mâu thuẫn, rất dễ dàng hóa thành cục diện không chết không thôi, nhất là hai người phụ nữ này, lại còn cùng đều yêu say đắm “một người đàn ông”.
Tuy nói là mục tiêu khác nhau, nhưng phía đối lập trời sinh, thật ra thì từ khi vừa mới bắt đầu đã được thiết lập xong rồi, có thể vừa mắt nhau mới thực sự là gặp quỷ đấy.
Hạn Bạt cười một tiếng, cô ta không tiếp tục nhìn Oanh Oanh, ngược lại nhìn sang lão đạo đang ngồi tê liệt ở trước mặt mình.
Trong chớp nhoáng này, sát khí của cô ta lại xuất hiện một lần nữa, nhưng Hạn Bạt không dám đánh cuộc, vào lúc này, dĩ nhiên là cơ hội tốt để giết lão đạo.
Nhưng chẳng lẽ lúc trước lại không phải sao?
Nếu như lại ra tay với ông ta nữa, đổi lại là thứ gì đó chống lại cô ta một phen.
Lúc đó, luồng tinh khí thần này muốn rời khỏi nơi này, gần như là chuyện không thể nào.
Nếu thật sự như vậy, sự tổn thất của cô ta, sẽ vô cùng lớn, có lẽ trong vòng sáu mươi năm cũng không cách nào khôi phục lại được phần nguyên khí thất thoát từ chuyện đó đâu.
Về phần quay đầu lại nuốt trọn nữ cương thi kia.
Hạn Bạt hiểu rõ.
Lấy trạng thái hiện tại của cô ta.
Nếu như giam cầm được mở ra.
Rốt cuộc là người nào nuốt người nào, thật đúng là không xác định được.
Tóm lại.
Lần này.
Coi như là cô ta đã thất bại.
Cho dù là có không cam lòng hơn nữa, cho dù là có không tình nguyện hơn nữa, cô ta cũng chỉ có thể cắn răng, đi tới trước bộ da thịt mà bản thân vừa mới lột ra trước đó, lần nữa mặc lại bộ “quần áo” này của mình.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Như thể là biết được Hạn Bạt dự định đi, Oanh Oanh bắt đầu ra sức phản kháng hơn, lớp giam cầm cũng đang trở nên càng lúc càng lỏng lẻo hơn, dáng vẻ như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Hạn Bạt vẻ mặt âm trầm.
Người đã từng trải qua chiến tranh từ thời kỳ Thượng cổ như cô ta.
Thỉnh thoảng có lẽ sẽ vì tâm trạng ảnh hưởng mà bốc đồng trong một phút chốc.
Nhưng thời điểm liên quan tới căn cơ của bản thân mình, cô ta vẫn biết giữ cách giữ tỉnh táo.
Tuy nói hiện tại, trong mắt cô ta thì sự lỗ mãng của nữ cương thi là một loại xúc phạm nghiêm trọng với cô ta, nhưng cô ta có thể lựa chọn không quan tâm.
Lấy trạng thái hiện tại, tiếp tục lưu lại nơi này, là thật sự nguy hiểm.
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Một chiếc xe cảnh sát dừng lại ở trước cửa tiệm sách.
Lão Trương trên mặt tràn đầy mệt mỏi từ trong xe đi xuống, vừa xoa bụng vừa xoay cổ.
Trong tình huống không nhìn thấy gì ở trong phòng.
Đẩy cửa ra thì đã gọi:
- Thật là trùng hợp nha, ăn bữa khuya...
Ngay sau đó.
Lão Trương ngây ngẩn.
Anh ấy đột nhiên có cảm giác hình như là bản thân xuyên không vào trong TV màn hình trắng đen vào thập niên chín mươi, phong cách nào, màu sắc này, không đúng, cách bố trí và trang trí ở nơi này cũng không hề thay đổi nha, sao lại bỗng nhiên lại khiến cho người ta có một loại cảm giác phục cổ vậy chứ?
Lão Trương biết là mấy người ông chủ đi ra ngoài, sau khi anh ấy quay về chỗ của mình, một là lo lắng tình huống phía bên ông chủ, hai là bụng cũng đã đói, cảm thấy khả năng cao là tối nay tiệm sách sẽ thức đêm, cho nên chắc chắn là sẽ có bữa khuya, cho nên lại tới.
Chờ đến lúc lão Trương nhìn thấy lão đạo gần như người già mắc bệnh lú lẫn đang tê liệt ngồi ở dưới đất, nhìn thấy Hầu Tử cơ thể khổng lồ đang nằm ở trên mặt đất, nhìn thấy Oanh Oanh dựa sát vào vách tường đang không ngừng đánh vào thứ gì đó.
Lão Trương mới hiểu ra.
Đã xảy ra chuyện rồi.
Đến cuối cùng.
Lão Trương mới đưa ánh mắt rơi vào trên người cô gái ở trước mắt.
Lớp da thịt thì đã mặc vào rồi.
Nhưng quần áo vẫn còn chưa mặc vào.
Một màn ngay trước mắt này.
Có chút không thích hợp với thiếu nhi.
Nhưng lão Trương vẫn theo bản năng mà làm ra động tác sờ súng.
- Cút!
Thân hình Hạn Bạt chợt lóe lên, trực tiếp đụng vào trên người của lão Trương.
- Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận