Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1638: Tiểu Nô (2)

Châu Trạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong lòng cảm khái:
Ha, giống như đứa trẻ con vậy, tham ăn.
Ông chủ Châu ăn ung dung thong thả, sáu người mang mặt nạ đứng ở bên kia thì lại có chút lúng túng, cũng không biết là xông lên hay là tiếp tục nhìn tiếp thì tốt hơn.
Châu Trạch cũng không lo lắng bọn họ bỗng nhiên tấn công.
Nguyên nhân mà anh lựa chọn từ từ ăn, chẳng qua là do cảm thấy cuộc sống vẫn cần chút cảm giác nghi thức mà thôi.
Nếu như đối phương xông thẳng đi lên, đại khái Châu Trạch có thể dùng một tia ý thức bóp vỡ phần khoai tây còn sót lại này sau đó cưỡng chế nhét vào trong miệng của mình.
Nhưng bọn họ không động đậy, cũng vì vậy, bốn phía, ngoại trừ tiếng ông chủ Châu gặm khoai tây “crốp crốp” ra, thật sự không còn tiếng động gì nữa.
Khoai tây, rốt cuộc cũng không nhiều, sản lượng khoai tây của đợt cải tiến đầu tiên đương nhiên không thể nào cao đến tận trời được, nhưng thật sự là có tác dụng chống đói hơn mấy hạt đậu phộng trước đó nhiều.
Sau khi ăn xong rồi sau, Châu Trạch vỗ vỗ tay, đứng lên.
Chuyện này có chút giống như là đang nạp thêm lam* trước trận chiến, tránh chuyện tiếp theo đánh nhau khi cần sử dụng tuyệt chiêu lại không còn lam.
(*MP trong game)
Động tác của Châu Trạch giống như việc đạo diễn lần nữa “tiếp tục”.
Các diễn viên các nhân viên các vị trí, bắt đầu làm việc.
Sáu người mang mặt nạ động loạt kết ấn, trên người bọn họ đang tỏa sáng, trên bầu trời, cũng có một luồng khí xoáy đủ loại màu sắc bắt đầu xoáy tròn.
Bất luận là bộc tộc này – những người tránh cho vận mệnh diệt tộc của mình, hay là những ma thần kia – những kẻ muốn báo mối thù năm đó.
Trong lúc đối mặt với Doanh câu, bọn họ đều tuyệt đối có động cơ cùng lý do để cùng chung một mối thù.
Lão Đới vẫn đứng ở phía trước như trước, dáng vẻ như chuẩn bị xông lên, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ra vẻ một chút mà thôi.
Anh ta đầu nhập vào Châu Trạch, là vì để sống sót, chứ không phải là vì để hy sinh và dâng hiến bản thân cho Châu Trạch, nếu như dù sao cũng phải chết, tại sao anh ta không đứng ở đối diện chứ?
Nhưng lão Đới vẫn nghiêng đầu nói với Châu Trạch:
- Ông chủ, Vương tọa bạch cốt bị một tầng phong ấn ngăn cách, chỉ cần anh có thể phá vỡ được tầng ngăn cách kia, bọn họ sẽ mất đi sự khống chế đối với Vương tọa bạch cốt.
Châu Trạch gật đầu một cái, dường như những người mang mặt nạ ở bên kia cũng nghe được động tĩnh, tức giận tới mức trực tiếp mắng chửi, còn cụ thể là mắng cái gì, thật sự là Châu Trạch nghe không hiểu.
Dù sao cũng đã ngăn cách với đời trốn tránh ở nơi này biết bao nhiêu năm tháng rồi, bạn phổ biến rộng rãi tiếng phổ thông cho bọn họ, cũng thật có độ khó quá lớn rồi.
Cũng chỉ có một số ít ngoại lệ, bởi vì nguyên nhân đã đi ra ngoài mấy lần, mới học được ngôn ngữ.
Hai tay Châu Trạch khoanh lại một chỗ, bẻ đốt ngón tay một chút, lần lượt phát ra tiếng giong vang.
Sau đó thì bẻ bẻ cổ, lại là hai tiếng giòn vang.
Tư thế của nhân vật phản diện, thật sự là đã làm đầy đủ.
Sau khi đã hoàn thành động tác chuẩn bị, Châu Trạch cũng lười tự mình xông lên thử vượt cửa ải gì đó, ngược lại Doanh câu cũng đã lót dạ rồi, cũng nên đi ra ngoài hoạt động một chút.
Doanh câu bởi vì nguyên nhân đáy cốc bị vỡ, ăn mười trái táo, có thể giữ lại một cái đã là không tệ rồi, chín trái còn lại cũng sẽ từ từ tiêu biến theo thời gian, nếu cứ để lãng phí như vậy, chẳng thà sử dụng vào lúc này.
Châu Trạch nhắm hai mắt.
Ý thức bắt đầu chìm xuống.
Theo đó.
Là sức mạnh của Doanh câu thức tỉnh.
Lúc Châu Trạch lại mở mắt ra lần nữa.
Uy áp kinh khủng, lại khiến cho cả ngọn núi này đều bắt đầu run lên, mà Vương tọa bạch cốt ở trung tâm cái bệ hình tròn kia, cũng theo đó mà phát ra ánh sáng đặc thù.
Ánh mắt của Châu Trạch quét về phía trước.
Uy áp hào hùng chiếu xiên xuống.
Lão Đới – người cách Doanh câu gần nhất – trực tiếp quỳ rạp xuống.
Giờ khắc này.
Anh ta đã cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự được cắm sâu ở bên trong huyết mạch của bản thân!
Cơ thể của sáu người mang mặt nạ đang đứng ở trên bệ cũng đang run rẩy, gần như sắp quỳ xuống, đám bóng đen ở trong vách đá ở phía sau, đã sớm nằm rạp ở trên mặt đất, run rẩy lẩy bẩy.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Nhìn hướng trời cao.
Dưới ánh mắt này, đám ma thần lúc trước cố tình thả ra hơi thở của mình kia.
Từng kẻ từng kẻ đều giống như là đang tham gia một cuộc thi chạy vậy, bắt đầu tiêu tán.
Bởi vì bọn họ biết rõ là.
Lúc loại khí tức này của Doanh câu xuất hiện.
Thật ra thì.
Chuyện thắng bại đã không cân thảo luận thêm nữa rồi.
Tuy Doanh câu không còn là bản thân trong lúc đỉnh cao nhất nữa.
Nhưng bọn họ.
Vẫn còn là mình trong trạng thái đỉnh cao nhất sao?
Từ thời kỳ Thượng cổ thì đã bị giết, tàn hồn còn bởi vì liên quan đến Vương tọa bạch cốt mà bị trấn áp vĩnh viễn, trải qua sự mài mòn của năm tháng, bọn họ đã trở thành “linh hồn” vây quanh bốn phía của Vương tọa.
Tuy Doanh câu đã không còn là chủ nhân của U Minh Chi Hải, nhưng bọn họ, vẫn còn là cự bá một vùng – những kẻ có thể khuấy động địa ngục lúc trước nữa sao?
Sáu người mang mặt nạ như thể không dám tin, bọn họ vừa tiếp tục chống cự uy áp từ trên người Châu Trạch vừa liều mạng thử tiếp tục liên lạc với những ma thần kia.
Rất đáng tiếc.
Cho dù là vị Lương Tước kia.
Vào lúc này, cuối cùng cũng không lại hiện thân trợ chiến lần nữa.
Tuổi tác của mọi người đều đã lớn như vậy rồi, cũng sớm học được thực tế là thế nào rồi.
Những kẻ duy nhất không muốn đối mặt với hiện thực, có lẽ chính là những kẻ cho dù cuối đầu xuống cũng sẽ bị diệt tộc kia đi.
Châu Trạch bước từng bước từng bước một về phía bệ hình tròn.
Thật ra thì.
Anh cũng không bởi vì chuyện nhìn thấy Vương tọa ngày xưa mà quá mức kích động.
Tương tự như việc.
Từ cổ chí kim, không biết bao nhiêu người vì chiếc long ỷ kia mà hao hết tâm tư đi liều lĩnh.
Nhưng thứ mà bọn họ để ý.
Thật sự chỉ là một cái ghế nạm vàng thôi sao?
Thứ bọn họ muốn, thứ mà bọn họ quan tâm, là quyền lực mà cái ghế này đại diện.
Mà hiện tại, tất cả mọi thứ đã kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận