Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 228: Thiếu nữ nghiện internet (2)

Lão đạo đang chào hỏi khách hàng, thằng Hứa Thanh Lãng còn chưa tỉnh, Bạch Oanh Oanh thì mới cùng xuống tầng với Châu Trạch, Deadpool chỉ biết ngồi yên trong một góc phòng, không nhúc nhích, cho nên chỉ có lão đạo chịu trách nhiệm tiếp khách.
Lão đạo có thể tiếp khách cũng có thể tự động pha chế cà phê hoặc rượu cocktail, ít nhất là có thể đối phó với khách hàng được.
Châu Trạch khẽ nhíu mày, bởi vì vị trí yêu thích gần cửa sổ của mình không ngờ đã bị hai cô gái trẻ tuổi chiếm mất.
Điều này khiến Châu Trạch một lần nữa nhớ lại đề nghị của Hứa Thanh Lãng, tăng tiêu phí thấp nhất lên thành một nghìn đồng, như vậy sẽ có thể tránh khỏi việc có rất nhiều người đến đây tiêu phí.
Đương nhiên, nếu người đã đến thì chính là khách, Châu Trạch chỉ có thể một lần nữa chọn một sô pha bên dưới, đồng thời phân phó lão đạo vài câu, lão đạo đáp lại một tiếng xong lập tức ra ngoài mua đồ.
Ông chủ Châu thì tiếp tục cầm tờ báo lên, vừa uống trà vừa tiến vào trạng thái cá muối.
Trong tiệm sách có chút ầm ĩ, bởi vì có hai bàn khách, một bàn là hai cô gái mới vừa rồi, một bàn khác lại là hai thiếu phụ, mà bên cạnh thiếu phụ còn có hai đứa nhỏ, một nam một nữ, hai đứa nhỏ này chạy tới chạy lui trong tiệm sách, có chút ồn ào ầm ĩ.
Rõ ràng hai đứa nhỏ còn chạy đến chỗ Deadpool ngồi, cậu bé còn chỉ vào Deadpool sau đó giới thiệu cho cô bé bên cạnh, đây là super heros, anh ta có năng lực đặc thù gì gì đó, đại khái là không thể khiến Deadpool nhúc nhích nên hai đứa bé coi anh ta như tượng điêu khắc. Dù sao Deadpool cũng không hô hấp lại không có nhịp tim.
Giọng nói chuyện của hai đứa nhóc hơi lớn, lớn đến mức khiến Châu Trạch cảm thấy muốn lệnh cho Deadpool tháo mặt nạ xuống, từ đó có thể giúp hai đứa bé này được thỏa mãn nguyện vọng.
Ngẫm lại.
Hay là thôi đi.
Cũng không cần tức giận với một đứa nhóc làm gì.
Châu Trạch dứt khoát lấy điện thoại di động ra tùy tiện lướt tin tức.
Lúc này, dường như mẹ của hai đứa bé cũng chú ý tới con ruột nhà mình đang tranh cãi ầm ĩ, vì thế bà ấy đứng lên kêu con của mình nói nhỏ thôi, không nên quấy rầy đến người khác, mà hai đứa bé này cũng rất ngoan, rất nghe lời, thật sự không nói chuyện ồn ào nữa, bắt đầu tìm truyện manga ra đọc.
- Anh, mau đến đây đi, ở đây có Doraemon. - Cô bé cầm quyển manga nhỏ giọng hô lên với cậu bé.
Cậu bé nghe vậy, lập tức chạy từ bên kia qua bên này.
Mà vào đúng lúc này.
Hai cô bé vốn đã chiếm lấy chỗ ngồi phơi nắng mặt trời của Châu Trạch kia, có một cô canh đúng lúc cậu bé chạy chậm qua người mình lập tức vươn chân cản.
Cậu bé trực tiếp bị vấp ngã.
- Rầm!
Một thanh âm vang lên.
Cậu bé trực tiếp ngã rầm trên mặt đất.
Cậu bé bị té không nhẹ, nhất là chóp mũi cậu bé trực tiếp đụng phải đất, chảy đầy máu.
- Ô ô ô... ...
Cậu bé ngồi dưới đất khóc rống lên, mang theo ủy khuất cùng sợ hãi đưa mắt nhìn chị gái mặc quần áo xinh đẹp bên cạnh.
- A, người bạn nhỏ, sao em lại không cẩn thận như vậy? Ngã có đau không? Để chị nhìn xem.
Cô gái mới vừa cố ý đưa chân khiến cậu bé vấp ngã trực tiếp đứng lên, dìu bé trai đứng dậy.
Mẹ của bé trai nghe được tiếng khóc lập tức nghiêng đầu nhìn sang phía bên này, sau đó chạy nhanh tới ôm lấy con trai nhà mình.
- A, chảy máu rồi, mẹ đã nói con đừng chạy nhảy lung tung rồi, xem xem, đã té tới chảy máu rồi này.
Bà mẹ bắt đầu dạy dỗ con của mình.
Bé trai đưa tay, vừa khóc vừa muốn chỉ vào chị gái ở bên cạnh, cậu bé biết rõ chị ấy cố tình giơ chân ra khiến mình bị vấp.
- Trẻ con ấy mà, cho dù có chạy nhảy té ngã cũng là chuyện thường xảy ra, chị mau đưa cháu nó đến bệnh viện đi. - Cô gái cùng bạn của cô ta lập tức đi tới an ủi một câu.
Lúc trước mẹ của cậu bé này chỉ lo nói chuyện phiếm với bạn của mình, cũng không phát hiện hình ảnh khi con trai ngã sấp xuống, lập tức gật đầu với cô gái kia: - Cảm ơn em, chị đưa cháu đến bệnh viện đây.
Nói xong.
Bà mẹ lập tức để bạn thân của mình dẫn con gái bà ấy cùng đi ra khỏi phòng đọc sách.
Bé trai bị mẹ ôm đi, đi ra khỏi phòng đọc sách rồi còn không nhịn được nhìn về phía người chị đã cố tình khiến bản thân mình bị vấp ngã.
Chờ khi hai bà mẹ cùng hai đứa bé đều đi rồi.
Hai cô gái kia cũng ngồi lại trên ghế sa lon.
Cô gái cố tình vươn chân ra thở dài, cười nói:
- Thực sự là quá ồn ào, có mẹ sinh không có mẹ dạy, mấy tên nhóc mắt toét này là đáng ghét nhất!
- Ha ha, trò đưa chân của cậu vừa rồi quá hay.
- Thật sao? Nhìn thấy tên nhóc mắt toét này gặp không may thật sự là hài lòng hết sức, đặc biệt là tên nhóc ấy còn té tới chảy máu mũi, thực sự là quá đã nghiền! Ha ha!
- Mình cũng vậy, hai đứa bé vừa rồi thật sự là quá ồn ào, không ngã chết thật quá đáng tiếc.
- Ha ha, cậu quá độc ác rồi.
Châu Trạch lặng lẽ buông điện thoại di động của mình xuống, đồng thời đưa tay xoa xoa hai mắt của mình.
Deadpool đứng lên, cầm lấy một cái khăn lau bên cạnh mình chủ động đi tới chỗ ngồi bên cạnh hai cô bé. Anh ta cúi người, bắt đầu chà lau vết máu do thằng bé kia nhỏ xuống.
Công việc của Deadpool ở trong tiệm sách rất đơn giản, chính là quét tước vệ sinh.
Không cần tiền lương, cũng không cần được bao ăn bao ngủ, mà anh ta cũng không bao giờ oán giận, không bao giờ kháng nghị, cũng không bao giờ lắm miệng, chỉ biết vùi đầu gian khổ làm việc.
- Trời ạ, không ngờ anh ta lại là người sống. - Một cô bé kinh hô.
Phải biết rằng trước kia các cô ấy cũng chú ý tới Deadpool này, nhưng bởi vì Deadpool vẫn luôn không nhúc nhích, cho nên bọn họ cũng giống hai đứa bé kia, đều cho rằng đây chỉ là một mô hình điêu khắc hình người do phòng đọc sách đặt ở đây trang trí.
Deadpool rất chuyên nghiệp mà quét tước vệ sinh, sau đó anh ta đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng Châu Trạch lại đưa tay ra hiệu cho anh ta tạm thời không nên cử động.
Mà lúc này, hai nữ sinh kia cũng không biết là vì nghịch ngợm hay là vì hứng thú sở thích dằn vặt, chủ động đi lên muốn chụp ảnh chung cùng Deadpool, một người có trách nhiệm chụp ảnh còn một người khác lại đi lên đứng bên cạnh, tạo dáng với Deadpool.
Có lẽ, dưới cái nhìn của các cô ấy, đây có thể coi là diễn viên phòng đọc sách mời tới để quảng cáo tuyên truyền cho phòng sách.
Ông chủ Châu châm một điếu thuốc, cứ như vậy nhìn hai cô gái kia đang không ngừng chụp ảnh chung cùng Deadpool, một trong số hai cô gái còn có chút hưng phấn quá độ, hỏi Deadpool có thể tháo mặt nạ xuống, chụp chung một bức ảnh với hai cô ấy hay không.
Deadpool không nhúc nhích nhìn về phía Châu Trạch, anh ta đang chờ đợi mệnh lệnh của Châu Trạch.
- Xem ra ông chủ của các anh rất nghiêm khắc thì phải, hôm nay nóng như vậy còn bắt anh ăn mặc kín mít như thế này. - Một cô bé bắt đầu đứng ra kêu gào đòi lại công bằng thay tay sai.
- Ông chủ, anh mau nói anh ấy cởi mặt nạ ra chụp ảnh với chúng tôi đi, vạn nhất anh ấy là một anh chàng đẹp trai thì sao? - Một cô bé khác đi tới xin Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu, ra hiệu cho Deadpool có thể tháo mặt nạ xuống.
Sau đó Deadpool tháo mặt nạ xuống.
Lại ngay sau đó, là một màn tĩnh mịch dài đến mấy giây.
Sau đó là:
- A a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Hai cô bé sợ đến điên cuồng hét ầm lên, lập tức lăn một vòng chạy ra khỏi phòng đọc sách, trong đó khi cô gái cố tình đưa chân ra khiến cậu bé vấp ngã đi ngang qua cửa thủy tinh còn bị cửa đập vào mặt, trên mặt cũng chảy máu.
Một cái đụng này khiến Châu Trạch đang đứng bên cạnh nhìn còn thấy có chút ê răng, đoán chừng phải vỡ mất mấy cái răng.
Deadpool có chút mờ mịt, nhưng cũng không có quá nhiều tâm tình chập chờn gì.
Lần trước sau khi bị quỷ võ sĩ chém trúng một đao xong, tự mặt đi xuống đã xuất hiện một vết sẹo rất to lớn, khiến gương mặt vốn đã rất khủng bố nay lại càng trở nên kinh khủng gấp bội.
Thay vì nói anh ta là một “người”, thật ra càng không bằng nói anh ta là một nhuyễn trùng hình người.
Châu Trạch cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại muốn giữ anh ta lại, chẳng lẽ mình định giữ anh ta lại để quét tước vệ sinh? Giảm bớt một công nhân làm vệ sinh sao?
Đương nhiên, tuyệt đối không phải là nguyên nhân nhảm nhí như “cha con tình thâm” gì gì đó.
Có lẽ là anh cảm thấy đáng tiếc.
Khi cha xứ còn sống mặc kệ anh ta là cái quái gì, thế nhưng sau khi xem xét những chuyện mà anh ta đã làm, thực sự là rất có tiềm năng đấy!
Hơn nữa sau khi anh ta chết đi rõ ràng còn có thể đứng lên một lần nữa, loại vật này tuy rằng hiện tại thoạt nhìn không có ích lợi gì, nhưng nếu ném anh ta đi như ném một thứ rác rưởi, thật sự là rất đáng tiếc.
- Đội trùm đầu lại đi.
Châu Trạch nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận