Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1158: Quăng lưới! (2)

Châu Trạch không lo lắng việc Phùng Tứ sẽ đi tố cáo.
Phùng Tứ biết được không ít bí mật của Châu Trạch, mặc dù không biết được rốt cuộc luật sư An đã tiết lộ cho anh ta bao nhiêu, nhưng nếu như Phùng Tứ muốn đi tố cáo, đã sớm tố cáo, cũng không cần đợi tới ngày hôm nay.
Vả lại, đội chấp pháp là chó điên âm ti vừa mới thả ra, một đám chó điên nhìn như rất phong quang nhưng lại không có tiền đồ đó, Phùng Tứ không đến mức dám vì bọn họ mà dám bán đứng tiệm sách.
Đương nhiên.
Điểm quan trọng nhất.
Vẫn là ở chỗ.
Phùng Tứ đã mơ hồ nhận thức được.
Đừng nhìn vị ông chủ tiệm sách trước mắt này đàng hoàng đi họp, đàng hoàng hàn lễ với cái tên Sơn Ưng của đội chấp pháp kia, nghiêm túc đến nói chuyện thành thật.
Nhưng thật ra đã chọc tới vị ông chủ trước mắt này.
Chọc đến phát điên.
Trong khách sạn này.
Tất cả quỷ sai, bộ đầu cùng với đội chấp pháp, thậm chí bao gồm cả Phùng Tứ anh ta.
Rất có khả năng tất cả đều chết tươi đó.
Các nguyên nhân còn lại đều là bổ sung thôi, một điều cuối cùng này mới là căn bản nhất!
Thang máy không đến lầu một, mà lại ngừng ở trước lầu hai, lầu hai là một phòng tập gym.
- Không cần phải gấp đi xuống, nếu Am Thuần đã biết anh là người của tôi, anh trì hoãn ở chỗ tôi thêm một chút thời gian, cũng là chuyện bình thường.
- Tôi sợ bọn họ hiểu lầm.
- Hiểu lầm gì…
Phùng Tứ nghe được ẩn ý trong lời nói, cười lắc đầu một cái.
Nói:
- Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, ngược lại danh tiếng của Phùng Tứ tôi, ở âm ti, cũng không có gì đặc biệt, không ngại nhiều, chỉ là thiệt thòi cho anh rồi, phải làm nam sủng cho tôi, cái này có tính là vinh hạnh của tôi hay không?
Châu Trạch rút thuốc ra, đưa cho Phùng Tứ một điếu, bản thân cũng tự châm một điếu.
Hai người đứng trên hành lang trước của của phòng thể hình, không tiếp tục đi vào trong.
- Am Thuần? Tên thấp bé đó?
- Đúng, đừng xem thường tên thấp bé đó, con mắt của tên đó, rất độc.
- Tại sao lại lấy cái tên này?
- Nghe nói là lúc bị giam giữ, mọi người lấy biệt danh, người của đội chấp pháp, không có họ.
- Ồ, vậy hẳn là bị nhốt đến điên rồi.
- Là điên thật rồi, nếu không cũng không cần tôi lên giám sát nhánh này của bọn họ, nói với bọn họ chuyện gì không được phép làm.
Đúng rồi.
Châu Trạch nghĩ tới ba thành viên của đội chấp pháp đã tới Thông Thành kia.
Bạn nói bọn họ đại diện cho chính nghĩa.
Nhưng ba cô gái bị bọn họ giết rồi uống máu kia thì nói sao đây?
- Đúng rồi, sau này, khi gặp lại loại trường hợp như thế này, đồ của An Bất Khởi, vẫn là đừng mang theo người.
- Có lẽ anh sẽ không quan tâm, nhưng nếu anh đã muốn tham dự loại trường hợp như thế này mà nói, tôi cảm thấy anh cũng không muốn chọc tới quá nhiều phiền toái.
Phùng Tứ mà cảm giác mình nói chuyện đã đủ khách khí, cũng rất uyển chuyển rồi.
Châu Trạch đưa tay móc bộ bài ở trong túi ra, tiện tay ném một cái, nói chuyện cực kì đương nhiên:
- Cảm nhận được.
Đối với quỷ sai hoặc bộ đầu thông thường mà nói, đi ra ngoài nói tôi có một tuần sứ làm chỗ dựa, tuyệt đối là một chuyện rất trâu bò, giống như là trưởng thôn đứng ở cửa thôn hò hét với các thôn dân nói tôi có chỗ dựa ở trong thành phố vậy.
Nhưng ông chủ Châu dám khẳng định.
Nếu như quỷ sai hoặc bộ đầu thông thường nào đó đi ra ngoài hò hét con mẹ nó chỗ dựa đó là An Bất Khởi.
Đoán chừng thực sự sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai nữa đâu.
- Thật ra thì, thanh danh của tôi cũng không chênh lệch với An Bất Khởi lắm.
Phùng Tứ đột nhiên tự trào phúng:
- Tôi so với anh ta còn có thêm một cái danh bán chủ cầu vinh.
Lúc trước luật sư An làm chuyện xấu chỉnh người.
Bên người luôn có một đàn em tên là Phùng Tứ đi theo phụ giúp một tay.
Sau đó An Bất Khởi tham gia vào sự kiện đánh cờ của cao tầng.
Là Phùng Tứ tố giác anh ta.
Từ một trình độ nhất định mà nói.
Phùng Tứ đúng là đã phản bội ân nhân của mình.
Nhưng mối quan hệ của hai người này có chút phức tạp, ngược lại không giống như dáng vẻ mối hận sinh tử.
Đương nhiên rồi, Phùng Tứ nói là nói như vậy, nhưng trên thực tế, chuyện này cần phải dựa vào vị trí trước.
Nếu như An Bất Khởi còn là An Bất Khởi năm đó, chắc chắn sẽ không bị người đòi đánh giống như hiện tại, Phùng Tứ anh ta còn tệ hơn chứ không hề kém An Bất Khởi, nhưng bởi vì hiện tại còn đang đương chức, cho nên không có gì lớn.
Giống như lúc Thiết hàm hàm vẫn còn là chủ nhân của U Minh Chi Hải lúc trước, có ai được anh ấy coi ra gì?
Không phục.
Tự nhịn đi.
Nhưng bây giờ.
Muốn ăn được miếng thịt heo còn phải thận trọng.
- Bọn họ muốn tìm ai? - Châu Trạch hỏi.
Phùng Tứ cười:
- Có thể là do tin tức lưu chuyển có vấn đề gì đó đi, bọn họ không biết được hung thủ là ai, lúc này Dương Châu có hai kẻ bỏ trốn, nhưng dường như mục tiêu của bọn họ lại càng tập trung vào một người hơn, Canh Thần.
- Hửm?
- Tôi biết anh ta, anh ta không phải là kẻ bỏ trốn, nếu quả thật là như vậy, chắc chắn cũng là do có nỗi khổ, nhưng lần này đội chấp pháp lại toàn tâm toàn ý muốn giải quyết anh ta, chuyện này làm cho tôi rất thắc mắc.
- Tôi đã từng hoài nghi, người vẫn luôn truyền tọa độ về cho âm ti trước đó, rất có thể chính là anh ta.
Lúc trước, vong hồn của vợ và con gái Canh Thần, là do Phùng Tứ đánh tan, cho nên anh ta vẫn hiểu rất rõ cách làm người của Canh Thần.
Bạn không thể nói năm đó những kẻ đứng ở phe đối đầu với An Bất Khởi và Phùng Tứ toàn bộ đều là người tốt không có một ai là người xấu, nhưng một có thể chắc chắn là người tốt cũng đứng ở phía đối diện này.
- Chuyện này, nói ra thì rất dài dòng rồi.
Châu Trạch lười giải thích ngọn nguồn chuyện Canh Thần cõng nồi cho anh.
- Đám người Sơn Ưng chẳng qua chỉ là nhánh đầu tiên, còn có một nhánh khác đang chạy về nơi này, đến lúc đó, bọn họ có bản lãnh tìm được người, nguyên nhân bố trí tất cả bộ đầu và quỷ sai đi, là để đan ra một tấm lưới, sau đó bọn họ muốn tìm cách khiến cho con cá tự chui đầu vào lưới.
- Ồ, ra là có chuyện đó. - Châu Trạch biết, ngay sau đó, tiếp tục hỏi:
- Tên thấp bé mà tôi mới vừa nhìn thấy kia, thật sự cung kính với anh?
Không phải nói, đám chó điên đội chấp pháp đó, ngay cả tuần sứ cũng không đặt vào trong mắt sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận