Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1282: Vân thiểm cẩu (1)

Tâm tình của lão Hầu Tử đang lâm vào một loại kiềm chế và phấn khích cực độ, có hồi tưởng, có hoài niệm, có thổn thức, cũng có vui sướng, đây là cảm nhận chân thật nhất trong lòng ông ta, cũng là biểu hiện thẳng thừng nhất, không hề có chút giấu giếm nào.
Nhưng mà.
Một giây sau đó.
Ánh mắt của ông ta chợt quét về phía rìa hướng tây bắc của hàn đàm.
Lúc bạn đang đắm chìm trong tâm trạng của chính mình, bỗng nhiên có người ngoài xông vào, người bình thường cũng đều sẽ rất tức giận, giống như bí mật từ trong tim mình đang bị người ngoài dòm ngó vậy.
Lúc này, lão Hầu Tử phát ra gầm thét giận dữ.
Hàn đàm bắt đầu rung chuyển!
Cũng không biết được là luật sư An cùng Canh Thần có may mắn hay không, lúc bọn họ tới, chính là giai đoạn khi lão Hầu Tử cách nghìn vạn dặm ám vào trên người Hầu Lượng Lượng và đối thoại với Châu Trạch, tự nhiên sẽ mất đi khống chế đối với động tĩnh hoàn cảnh chung quanh, sau khi ám người xong, khi kết thúc, lại rơi vào trong cảm xúc của chính mình, nhất thời chưa kịp lo lắng đến những chuyện khác.
Cho nên đến lúc này, lão Hầu Tử mới phát hiện hai kẻ xâm nhập không mời mà đến này.
Nước ở bên trong hàn đàm, nhiệt độ của chúng vốn dĩ rất thấp, bình thường đều không ngừng tản ra khí lạnh màu trắng, mà lúc này, dưới sự ảnh hưởng từ tâm tình của lão Hầu Tử, dần dần đã kết băng!
Lão Hầu Tử đưa chân bước lên trên mặt hồ, bắt đầu đi về phía bên này, cùng lúc đó, từng hơi thở kinh khủng bắt đầu phong tỏa khu vực này.
Ông ta nhìn như đi rất chậm.
Nhưng tấm lưới đã giăng sẵn của ông ta, lại đang bày ra, tạo thành sát cơ cực kì khủng bố, phong tỏa ngăn cản khắp bốn phía.
Luật sư An cùng Canh Thần hai mắt nhìn nhau một cái.
Lúc trước hai người đều từng mang thân phận tuần sứ.
Có như thế nào đi nữa, cũng coi là từng va chạm xã hội rồi, dãi nắng dầm mưa, nói là Phượng hoàng trùng sinh từ biển lửa thì có chút khen quá lời, nhưng ít ra cũng coi là một tay lão luyện rồi.
Rõ ràng là người ta muốn “đánh người”.
Hai người bọn họ cũng không thể thực sự cứ đứng ngốc ở nơi này cho người ta đánh đến hả giận chứ?
Về phần chạy trốn.
Đây còn có thể chạy trốn sao?
Thiên địa bốn phương đều bị đối phương phong tỏa, chạy đi đâu đây?
Luật sư An lật tay lại, văn tự xuất thân mà Canh Thần đã giao cho anh ta trước đó lại xuất hiện lần nữa, dù sao cũng không phải là của mình, mỗi một lần sử dụng, đều phải qua một quá trình.
Sau một lát.
Luật sư An khí tức chợt tăng, hai tay khoanh kết ấn.
Quát nhỏ:
- Âm Ti có thứ tự, mất pháp vô tình —— phong, trấn, diệt!
Thủ ấn màu đen ngưng tụ sát khí hào hùng trực tiếp bắn ra ngoài, mang theo khí thế trước nay chưa từng có.
Ít nhất.
Từ hiệu ứng đặc biệt mà xem, thực sự rất đã ghiền!
Nhưng mà.
Chóp mũi của lão Hầu Tử chẳng qua chỉ nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.
Thủ ấn mà luật sư An đánh ra còn chưa đánh tới gần lão Hầu Tử đâu, thì đã trực tiếp tiêu tán rồi.
Trong lòng luật sư An “lộp bộp” một tiếng.
Sắp hỏng việc rồi!
Trong tay Canh Thần xuất hiện một sợi tơ, trực tiếp kéo một cái.
- Rào rào…
Một bầy con rối màu xanh bé như ong mật bay về phía lão Hầu Tử, cũng coi là thực sự có khí thế phô thiên cái địa!
Lão Hầu Tử chẳng ngó ngàng gì tới, cơ thể trực tiếp xông tới, ong mật đụng vào trên người của ông ta, chỉ nghe một chuỗi tiếng giòn vang như rang đậu phộng, căn bản là không có chút trở ngại nào.
Cánh tay nhỏ bé non nớt của Canh Thần ép xuống.
Trầm giọng nói:
- Liệt!
- Ầm! ! ! ! ! ! ! ! !
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, lúc này, mặt hồ với mới bị đóng băng của hàn đàm cũng xuất hiện từng vết nứt rậm rạp chằng chịt, nhưng mà, từ trong ánh lửa và khói súng, lão Hầu Tử tiếp tục bình tĩnh đi ra.
Đây là… nghiền ép!
- Lúc này chúng ta có thể phân tích một chút được hay không, ai thích hợp cản ở phía sau hơn? Chơi đoán số?
Luật sư An đang lấy giọng điệu đùa giỡn để nói ra lời này.
Trên thực tế.
Nếu là đổi thành thời điểm khác, nếu như lão Hầu Tử không biến thái như vậy, xông lên giống như một chiếc xe ủi đất ầm ầm như vậy, có lẽ luật sư An đã sớm tử đạo hữu bất tử bần đạo* rồi.
(*ý là không quan tâm người khác, bản thân còn sống là được)
Nhưng hiện tại chính bản thân anh ta cũng biết.
Chạy.
Không thể nào chạy thoát được.
Nếu đã chạy không thoát.
Vậy cũng chớ xấu hổ mà quăng sau lưng cho đối phương để cho người ta chơi trò bắt heo con đi.
Trong đôi mắt Canh Thần, có hào quang màu xanh lam bắt đầu lóe lên, vị trí lòng bàn tay của anh ta, lại có hai ngọn lửa màu xanh bắt đầu ngưng tụ, giống như là đang chuẩn bị làm gì đó.
- Kéo ông ta lại, kéo thêm một lúc nữa!
Canh Thần mở miệng nói.
Mắt luật sư An nháy một cái.
Đây là còn có cơ hội xoay chuyển?
Chẳng qua luật sư An cũng không do dự, hai ngón trỏ điểm vào huyệt vị trên thái dương của mình, đôi mắt nhắm lại, sau đó lại mạnh mẽ mở ra, tinh thần lực hào hùng trực tiếp được thả ra ngoài.
Chẳng qua là.
Luật sư An chỉ thấy được tinh thần lực của mình căn bản sẽ không tìm được điểm phát huy nào từ trên người lão Hầu Tử, đối phương giống như là một vật cách điện vậy, hoàn toàn che chở khỏi bất kì ảnh hưởng gì từ tinh thần lực của anh ta.
Chuyện này chỉ có hai loại khả năng, một là nhục thân của đối phương đã biến thái đến cực điểm, dựa vào nhục thân, hoàn toàn ngăn cách những quấy nhiễu từ lực lượng bên ngoài đối với linh hồn của bản thân.
Chuyện này so với việc ông chủ nhà mình biến thành cương thi thì cũng không khác lắm, dĩ nhiên, ông chủ nhà mình không sợ người khác chơi chiêu này nhất, bất luận là ai chơi trò tinh thần lực hay trò đoạt xá gì đó với anh, anh đều trực tiếp ném đối phương cho vị khủng bố bên trong cơ thể kia là xong việc.
Còn một loại khả năng khác, chính là linh hồn của đối phương, cấp bậc của bọn họ đã vượt ra khỏi tưởng tượng của luật sư An, lúc này luật sư An giống như là con nít đang cù lét người lớn vậy, người ta căn bản là không có cảm giác gì.
Bất kể là loại khả năng nào trong đó.
Đều nói rõ.
Anh ta thực sự không ngăn được nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận