Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1642: Tìm được con chó đó rồi

Dù sao.
Ngoại trừ làm chuyện này ra.
Bọn họ cũng không còn chuyện gì khác có thể làm nữa rồi.
Nhưng có vài chuyện, không phải chỉ cần bạn thăm dò rõ ràng, là có thể thực sự hiểu được.
Tỷ như việc.
Cái hố ở bên dưới Vương tọa kia.
Có lẽ, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, tỷ như trong quá trình vận chuyển đồ gia dụng bởi vì va chạm mà mất đi một góc vậy.
Dù sao, Vương tọa bạch cốt quá lớn, nó cũng không phải là bằng phẳng bóng loáng, rốt cuộc cũng là dùng từng cây từng cây xương trắng chồng chất lên, bên kia lồi ra một chút bên này lõm xuống một chút, cũng không phải là chuyện rất bình thường sao?
Cũng chỉ có duy nhất vị trí chỗ ngồi kia.
Có thể bởi vì nguyên nhân Doanh câu ngồi lâu, mài đến có chút bóng loáng, cho nên bây giờ mới ngay ngắn được một chút.
Lúc này, mặt ngoài thân thể của Châu Trạch, đã bị ngâm trong một tầng sương mù máu, dấu hiệu cho việc bộ thân thể này – dưới sức ép của Vương tọa bạch cốt – đã tiến vào trạng thái đếm ngược đến lúc sắp hỏng mất.
Nhưng mà.
Cũng vào ngay lúc này.
Móng tay của Châu Trạch nhẹ nhàng đụng một cái, kéo ra một đường hoa lửa, lại giống như một cây châm cứng đâm vào trong một quả bóng da.
- Ông!
Vào lúc này, Vương tọa bạch cốt với áp lực cực kì cường thế bỗng nhiên run lên.
Ngay sau đó.
Ở ngay vị trí cái hố ở bên dưới kia.
Thoáng hiện lên một ngọn lửa màu đen.
Ngay từ đầu, ngọn lửa chẳng qua chỉ lốm đốm, nhưng sau đó thì đã hóa thành một trận hỏa hoạn ngất trời, hoàn toàn bao trùm lấy Vương tọa bạch cốt.
Từng tiếng gào thét thảm thiết thê lương truyền tới.
Vô số ma thần ở trong đó giãy dụa gào thét thê lương.
Ánh lửa hóa thành luồng khí xoáy, cuốn ra bên ngoài, nơi phát động, lại chính là vị trí cái hố kia.
Nơi đó.
Mới là vị trí trung tâm mấu chốt thực sự của Vương tọa bạch cốt, là nòng cốt thực sự của Vương tọa bạch cốt.
Nó sẽ ở đó, vẫn luôn ở nơi đó, nhưng trong vô số năm nay, những kẻ nắm giữ trông coi và nghiên cứu nó, lại không có một ai có thể thực sự phát hiện được.
Bởi vì đây cũng không phải là đứng ở dưới chân đèn thì tối nữa, đây hoàn toàn là phá vỡ suy nghĩ nhận thức của người bình thường rồi.
Giống như nắp của một chai rượu bỗng nhiên bị rút ra.
Run bên trong bắt đầu phun trào ra ngoài.
Luồng khí xoáy xông ra cùng với ngọn lửa bị bao trùm bởi luồng khí đó, là “chất dinh dưỡng” bên trong Vương tọa bạch cốt bị cưỡng chế thoát ra, là những khí linh kia bị hòa tan ở bên trong ngọn lửa lớn này.
Doanh câu rất nhân từ.
Anh ấy có thể không đi giết Giải Trãi, chỉ vì cảm thấy anh ta thú vị.
Năm đó anh ấy chứa chấp chiến hồn của Cửu Lê – kẻ đang bị đuổi giết, chỉ bởi vì cảm thấy sự dũng cảm của bọn họ đáng trân trọng.
Nhưng anh ấy cũng là một kẻ máu lạnh, sự ra đời của Vương tọa bạch cốt, chính là bằng chứng tốt nhất.
Cũng vì vậy, lúc đối mặt với sự tuyệt vọng cùng với tiếng gào thét bi thương của những ma thần này, Doanh câu không hề có chút dao động nào.
Thậm chí.
Anh ấy còn có chút nhắm hai mắt.
Ông chủ Châu – người ở bên trong, có thể cảm giác được một sự vui thích nhàn nhạt ở trong nội tâm của Doanh câu ẩn bên dưới sự bình tĩnh kia.
Anh ấy đang hưởng thụ loại cảm giác này.
Ngọn lửa lớn trên Vương tọa, vẫn còn đang tiếp tục thiêu đốt, kích thước của Vương tọa, cũng đang càng ngày càng nhỏ, phảng phất như phần lớn tạp chất, đều đang bắt đầu bị loại bỏ đi ở bên trong trận hỏa hoạn này.
Gã người hầu ở trước mắt, trên người gã cũng bắt đầu xuất hiện ngọn lửa.
Gã đã sớm sáp nhập bản thân vào bên trong Vương tọa, lúc này, kết cục của gã ta, đương nhiên sẽ không khác đám ma thần ở bên dưới Vương tọa kia.
Gã người hầu mang theo một ánh mắt không dám tin mà nhìn Châu Trạch.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng tới nay.
Gã ta vẫn cảm thấy bản thân là kẻ hiểu Doanh câu nhất.
Tuy nói thời gian hai người sống chung cũng không dài, phần lớn thời gian gã ta đều quỳ rạp ở bên cạnh, nơm nớp lo sợ, như đi trên lớp băng mỏng.
Nhưng gã ta đúng là một trong những kẻ ở bên cạnh Doanh câu được thời gian dài nhất.
Nhưng cho tới hôm nay.
Dường như gã ta mới phát hiện.
Cản bản là mình không hề hiểu Doanh câu.
Nhưng gã ta biết rõ, gã ta đã thua, không thể nào quay đầu lại nữa, đã đến bước này rồi, ngược lại thì gã lại có vẻ hơi tự nhiên.
Nếu bạn nói gã ta để ý đến sự sống còn của thế hệ sau của mình bao nhiêu, vậy thì thật sự chưa tới mức đó.
Ý thức đã tồn tại lâu như vậy rồi, khái niệm sống còn của tông tộc, thực sự đã rất nhạt rất nhạt rồi.
Gã ta chẳng qua chỉ giãy dụa mà dùng một chút sức lực cuối cùng mà mở miệng hỏi:
- Chủ nhân, Tiểu Nô không hiểu, nếu đây là ổ chó, tại sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn luôn chỉ có một mình ngài ngồi ở phía trên.
Tại sao lại ổ chó?
Tại sao lại có thể là ổ chó?
Bản thân gã người hầu, thậm chí cả đám những ma thần ở bên trong Vương tọa – bao gồm những kẻ đang bị thiêu đốt cùng với những kẻ mới vừa bị thiêu xong – đoán chừng trong lòng bọn họ cũng có cảm giác tương tự:
Ngài như vậy là đang đặc biệt trêu chọc tôi sao?
Dường như là xuất phát từ sự thương hại với “người quen” này, ngược lại Doanh câu cũng tình nguyện giải đáp giúp gã trước khi ý thức của gã hoàn toàn tiêu tan.
- Năm đó, tôi tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm được một con chó mà bản thân mong muốn, đành phải bỏ trống.
Vẫn luôn bỏ trống cho đến khi.
Địa ngục hỗn loạn.
Tiên nhân hồi phục.
Cuối cùng bản thân lại thành công ngăn cản đại cuộc, nhưng cũng vì vậy mà biến mất.
Cũng vì vậy, ổ chó sớm đã chuẩn bị xong, nhưng chuyện nuôi chó ấy, cuối cùng lại vẫn chưa được sắp xếp xong.
- Chủ nhân, vậy hiện tại, ngài đã tìm được con chó có thể khiến cho ngài vừa ý rồi sao?
Mặc dù gã người hầu không có thân phận “tượng sáp”, nhưng trên thực tế, vai trò của gã ta lúc ấy, so với vô số tượng sáp của Doanh câu sau này, có rất nhiều chỗ tương tự.
Hận thì hận, nhưng thứ nên nhạy cảm, vẫn sẽ nhạy cảm.
Doanh câu trầm mặc.
Mà trong quá trình trầm mặc này, ở phía trên, Vương tọa bạch cốt vẫn đang không ngừng thu nhỏ lại.
Gã người hầu ở trước mặt, ngọn lửa trên người gã gần như đã thiêu đốt gã tới trong suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận