Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1545: Phủ Quân VS Hạn Bạt (nhất) (2)

Một khắc sau.
Châu Trạch chợt phát hiện.
Sát khí mới vừa rồi anh đã lưu lại bên trong cơ thể đối phương, phụ trách chuyện đặc biệt phá hỏng kết cấu cơ thể của đối phương, trong nháy mắt lại mất đi liên hệ, giống như là đã hoàn toàn bị đối phương hấp thu hết rồi vậy.
Màu vàng của bùn đất rút đi, phơi bày ra da thịt màu xanh lam.
Người đàn ông mở rộng miệng.
Thế mà cũng để lộ ra hai cái răng nanh.
Tuy nói có chút vàng ố.
Nhưng ít ra là cũng đã thu thập đủ tiêu chuẩn của cương thi.
- A... A...
Cơ thể người đàn ông hơi co lại.
Hai tròng mắt trợn ngược lên, nhìn chằm chằm Châu Trạch ở trước mặt.
Khóe miệng, có nước miếng không dừng được mà chảy tràn xuống, lại mang theo nụ cười.
Châu Trạch khẽ cau mày.
Ngược lại thì không phải là anh sợ sự thay đổi của người đàn ông trước mắt này.
Trên thực tế.
Nếu như đối phương biến thành những thứ khác thì có lẽ ông chủ Châu còn hơi có chút kiêng kỵ.
Nhưng lại cố ý không thích sống mà biến thành cương thi.
Bàn về sự hiểu biết đối với cương thi, ông chủ Châu thật sự không phải là đang xem thường những cương thi còn đang ở dương gian kia…
Nhưng loại biến hóa kiểu từ hình thái vong hồn lúc ban đầu, lăn lộn trong sống bùn một phen là biến thành cương thi như thế này, thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Cương thi, không phải là sinh mệnh thứ hai được sinh ra từ trong thi thể sao?
- Cho nên, đây rốt cuộc là… cái thứ gì?
Châu Trạch lầm bầm lầu bầu, giọng nói rất thấp.
Đương nhiên.
Người nên nghe được thì vẫn sẽ nghe được.
Lúc này, trong đáy lòng Châu Trạch sinh ra một loại dự cảm, thật giống như, chuyện đã trượt đường ray sang một phương hướng hoàn toàn không giống như trong dự đoán rồi, bản thân đang vững vàng điều khiển chiếc xe đó, nhưng chiếc tay lái kia, bỗng nhiên lại không nhạy nữa rồi.
Mà lúc này.
Một giọng nói đến từ nội tâm dường như cũng đang đáp lại dự cảm của Châu Trạch:
- Đàn… bà… điên…

- Haiz, con người nha, cũng không có gì đáng chú ý, bình thường ngược lại cũng không cảm thấy có chuyện gì, một ngày hay hai ngày, một năm rồi hai năm, vẫn cho là chắc nó sẽ cứ tiếp diễn như vậy, sẽ qua thêm mười năm, hai mươi năm rồi mấy chục năm nữa.
- Bất thình lình, nói chết thì lập tức chết, thật đúng là nói mất thì sẽ không còn nữa mà.
- Cho nên mới nói nha, con người ấy, là giả dối nhất, là kẻ giả dối nhất, chậc.
Ở trước mặt lão đạo, đặt một đĩa đậu phộng, ở bên cạnh chính là một chai rượu trắng được mua từ cửa hàng tạp hóa trong ngõ hẻm ở đối diện.
Đậu phộng, một viên rồi một viên mà ném trong miệng.
Thỉnh thoảng lại nhấm nháp một ly rượu trắng.
Trong ngày thường, đều là bọn họ nghênh đón và đưa những quỷ kia đi, nhưng lúc đến lượt chính bản thân bọn họ, lúc đó mới phát hiện, ngay cả việc tang sự cũng không còn cần nữa.
Người bình thường chết, còn lưu lại hồn phách, người thân bạn bè đốt chút tiền vàng bạc, còn có thể gửi xuống một chút, nhưng bọn họ chết đi, chính là hoàn toàn biến mất.
Bạch Hồ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, liếc nhìn lão đạo một cái, sau khi xác nhận chẳng qua chỉ là lão đạo uống hơi có chút nhiều nên đang lầm bầm lầu bầu, thì cũng lười phản ứng lại ông ta nữa.
Tiểu Hầu Tử thì đang ngoan ngoãn ngồi ở trên quầy bar, trước mặt đặt một cái đĩa khác, đang bóc đậu phộng cho lão đạo.
- Haiz, để ngày khác, vẫn là để bần đạo làm một buổi tang sự cho các người đi, người không còn nữa, nhưng dù sao cũng phải tận chút tâm ý với các người, cũng không uổng đoạn thời gian làm bạn này.
Lão đạo rót đầy một ly rượu trắng với rồi tưới trên mặt đất.
Rót một ly rượu đầy nữa.
Lại tưới một ly.
- Nấc…
Sau khi nấc lên một cái, lão đạo nheo đôi mắt đã phiếm hồng lại một phen, hai tay chống lên quầy bar, từ từ đứng lên.
Dĩ nhiên là ông ta biết rõ mấy người ông chủ đi ra ngoài làm gì, nhưng nói thật lòng, người chết không thể sống lại, dù là báo được thù, thì người cũng không còn nữa rồi.
Chẳng qua là, thù thì vẫn phải báo.
Sau khi mấy người ông chủ rời đi thì Oanh Oanh cũng đi ra ngoài rồi, nhưng không phải là theo chân mấy người ông chủ, mà là được ông chủ giao nhiệm vụ đi mua một ít đồ cúng bàn thờ bài vị gì đó.
Tuy nói, trong mấy năm trước, vong hồn mà tiệm sách đưa xuống cũng không ít, nhưng thật đúng là không cần phải chuẩn bị bàn thờ bài vị chính thức gì đó, mỗi lần đều là mời mấy vong hồn đó dùng một bữa cơm, lại để bọn họ để lại tiền cơm sau đó thì đưa bọn họ vào Địa Ngục Chi Môn thôi.
Về phần họ tên họ của bọn họ, cũng sẽ không có ai quan tâm.
Nhưng người trong nhà mình, dù sao thì cũng không giống, dù sao cũng phải làm một tấm bài vị, dù sao thì cũng phải chính thức dâng một nén nhang.
Biết rõ làm như vậy cũng không có chút ý nghĩa nào, nhưng loại hình thức này, nói thật, thật ra thì vẫn là chuẩn bị cho người đang sống.
Vào thời điểm này, muốn mua một cái bài vị về cũng không dễ, đoán chừng Oanh Oanh phải tốn một thời gian mới mua được, phải đến loại tiệm nhỏ trong góc đường nhỏ mới có thể tìm được mấy thứ kể trên đi.
- Đi, chúng ta đi tắm một cái, đi lên nghỉ ngơi thôi.
Lão đạo đưa tay vẫy gọi tiểu Hầu Tử.
Đúng lúc này.
Cửa tiệm sách bị đẩy mở từ bên ngoài.
Người đi tới là một cô gái trên người mặc đồng phục học sinh trung học.
Con gái buộc tóc đuôi ngựa, không trang điểm, tuổi còn trẻ, thật ra thì cũng không cần dùng đến đồ trang điểm.
- Cô gái nhỏ, chỗ này của chúng tôi sắp đóng cửa rồi.
Lão đạo mở miệng nói.
Cô gái cười một tiếng, nói:
- Cháu và bạn đã hẹn gặp nhau ở nơi này, bình thường tiệm của mọi người cũng không đóng cửa sớm như vậy mà.
- Ngày hôm nay có tình huống đặc biệt, chúng tôi phải đóng cửa sớm một chút, cháu gọi điện nói với bạn cháu một tiếng là đổi một chỗ khác đi, hẳn là ở đối diện còn có tiệm cà phê trà sữa gì đó vẫn chưa đóng cửa đấy, cũng thích hợp để gặp mặt.
- Hơn nữa, ở nơi này của chúng tôi có giới hạn mức tiêu phí thấp nhất, đừng tiêu phí tiền như vậy.
- Không thành chuyện gì, để cho cháu đợi thêm mười lăm phút nữa thôi, được chứ? – Cô gái khẩn cầu.
Lão đạo chép chép miệng, gật đầu một cái, nói:
- Được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận