Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 645: Địa ngục, ta đã trở về! (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Vô Tà
----------------------
Chẳng qua.
Ông chủ Châu vẫn nhích nhích vào bên cạnh doanh câu.
Trong tiệm sách có tiểu loli ngủ ké, cũng có lão Trương ăn chực.
Còn ông chủ Châu hiện tại lại đến được ké bái.
Khỏi cần nói.
Được một trong Thập Điện Diêm La của địa ngục.
Loại siêu cấp đại lão này.
Cọ bái một chút.
Loại cảm giác thoải mái này.
Quá kịch liệt!
Giống như mình đã áp đảo trong truyền thuyết thần thoại.
Bản thân mình.
Chính là một phần của thần thoại.
- Bản vương... ... Không.
- Tại hạ... ... Ai.
- Lục mỗ... . . . A.
- Hậu bối họ Lục.
- Đi trước một bước.
Doanh câu hơi không kiên nhẫn mà phất phất tay.
Nhưng vẫn bỏ thêm câu an ủi:
- Đi chậm một chút, để bọn họ kịp theo cùng.
- A!
Thân thể Bình Đẳng Vương triệt để tiêu tán.
Có nghĩa lực lượng linh hồn sau khi anh ta tự giải bản thân.
Hoàn toàn không mang theo chút chống cự nào, chủ động sáp nhập vào trong cơ thể Châu Trạch.
Sáp nhập vào trong linh hồn doanh câu.
Doanh câu đứng ở phía trước.
Châu Trạch đứng ở phía sau anh ta.
Hai người cách nhau rất gần.
Doanh câu im lặng nói:
- Trợn to mắt của anh.
- Nhìn kỹ đi.
- Tôi.
- Sẽ mang tới đặc sắc.
... ...
Bên ngoài.
Mèo mun đã lao đến.
Mang theo cương phong khủng bố lưu chuyển!
Mèo mun hé miệng.
Lộ ra nanh vuốt của mình.
Trong đôi mắt mèo tràn đầy trêu tức và hành hạ!
Chỉ là.
Khi thân thể của mèo mun.
Khi răng nanh của nó.
Gần chạm vào thân thể Châu Trạch thì.
Hai mắt Châu Trạch.
Chậm rãi mở ra một tia.
Mơ hồ có thể thấy được một vòng huyết quang nhàn nhạt đang lưu chuyển bên trong.
Trước anh ta vẫn luôn đè ép.
Vẫn luôn ẩn giấu.
Vẫn luôn ngụy trang.
Vẫn luôn khắc chế.
Đôi mắt của anh ta.
Khí tức của anh ta.
Vào lúc này.
Rốt cục cũng tiết lộ ra!
Bát hoang địa ngục.
Ta.
Trở lại rồi!
... ...
- Ông!
Thập Vạn Đại Sơn trung ương địa ngục.
Hai con mắt lớn chừng căn nhà đồng loạt mở ra.
Trong đôi mắt khủng bố tràn đầy kinh ngạc!
Thân thể của nó run lên.
Ngay tiếp theo, tất cả bụi bặm trên người nó đồng loạt rơi xuống.
Rơi trên mặt đất.
Phía sau đồng tử thình lình có vác theo một cây viết.
Trong ngực còn cất một quyển sách.
Rõ ràng là một đồng tử làm việc vặt.
Vậy mà lại là một phán quan!
- Đế Thính đại nhân, ngài sao vậy?
Đồng tử cẩn thận hỏi.
Thân thể Đế Thính bắt đầu lay động.
Hơn trăm dãy núi ở phụ cận cùng bắt đầu đổ nát.
Đây là trời rung núi chuyển chân chính!
Đồng tử cảm nhận được.
Tâm tình sợ hãi tản ra từ đáy lòng Đế Thính/
Rốt cuộc là cái gì.
Mới có thể khiến Đế Thính đại nhân sợ hãi?
Đồng tử không khỏi nhớ tới năm đó khi anh ta mới vừa lấy được chức phán quan hoàn dương thì.
Anh ta đã đi ngang qua một hiệu sách.
Sau đó nhìn thấy một màn kia.
Một màn này.
Anh ta không nói với bất kỳ một người nào.
Kể cả người ở chỗ này!
Chẳng lẽ.
Là Thái Sơn phủ quân đại nhân.
Trở lại rồi?
Đế Thính ngẩng đầu.
Hé miệng.
- Bồ Tát!
Một tiếng nổ vang.
Giống như thiên băng!
Một cái bóng nhàn nhạt xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Đế Thính.
Không thấy mặt mũi.
Lại toát ra một tia Phật quang màu sáng trang nghiêm.
Chui vào trong thân thể Đế Thính.
Giúp hắn ta áp chế sợ hãi nơi đáy lòng.
Đồng thời còn chậm rãi nói:
- Anh ta... Không về được.
... ...
Cầu Nại Hà.
Là cuối đường hoàng tuyền.
Là tuyến giao giới âm dương.
Trụ cầu rất lớn, lớn đến khiến người tuyệt vọng, mà ở trên cầu, vô số cô gái tuổi thanh xuân đang mặc lăng la đứng ở nơi đó, đưa canh Mạnh bà cho những vong hồn đang đi qua bên cạnh mình.
Quên mất trước kia.
Đi hết kiếp này.
Đột nhiên.
Cầu Nại Hà bắt đầu rung động.
Vô số cô gái lăng la trên mặt lộ vẻ kinh hoảng.
Ngay tiếp theo, một mảnh vong hồn đen kịt ở đây tất cả đều sợ hãi khó hiểu, căn cứ theo bản năng mà quỳ sát xuống dưới.
Mà lúc này.
Một bóng người tử kim quan bào xuất hiện trên ngọn núi cao nhất đối diện cầu Nại Hà.
Ống tay áo tung bay.
Búi tóc phiêu tán.
Mang theo chút phẫn nộ.
Có chút không cam lòng.
Có chút sợ hãi.
Cùng với.
Kinh hỉ to lớn:
- Anh ta... Trở lại rồi?
... ... ...
- Két!!!!!
Trong cung điện.
Thân thể mèo mun như bị phanh gấp.
Vậy mà có thể vững vàng dừng lại ngay trước mặt Châu Trạch!
Đôi mắt kia.
Rõ ràng chỉ mở ra một tia.
Đã có thể tươi sống mở ra sợ hãi ẩn sâu nơi đáy lòng mèo mun lớn!
Sau đó.
Châu Trạch chậm rãi ngẩng đầu.
Mắt chậm rãi mở ra.
- Meow!!!!!!!!!!!!
Tứ chi của mèo mun lớn chợt dựng lên.
Toàn thân lông trên người cũng đồng loạt nổ tung.
Đuôi càng cứng rắn nhổng lên thật cao!
Châu Trạch nhìn con mèo mun như núi lớn đứng trước mặt mình.
Khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm.
Rất bình thản hỏi:
- Máu của tao, uống ngon không?
Mèo mun đang run sợ.
Mèo mun đang phát run.
Mèo mun đang khẩn trương.
Thậm chí.
Nó đã sợ đến sắp tè ra.
Bởi vì hình thể to lớn.
Cho nên nước tiểu này.
Giống như đập lớn mở cửa xả lũ.
Đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Cũng không biết gần bên này sẽ có bao nhiêu tên quỷ sai đang bị đóng băng gặp xui xẻo, trực tiếp bị dòng nước tiểu này cuốn đi, đương nhiên, bọn họ cũng không đến mức bị dòng nước tiểu ngập chết, nhưng sau khi tỉnh lại, đoán chừng linh hồn sẽ dính mùi khai của nước tiểu một thời gian thật lâu.
Đại Trường Thu bịt mũi.
Vẻ mặt hoảng sợ.
Giờ khắc này.
Anh ta không lên tiếng nói cười.
Bởi vì ngay trong nháy mắt mèo mun lớn dừng lại.
Anh ta cũng cảm ứng được một luồng khí tức cực kỳ khủng bố bỗng nhiên thức tỉnh!
- Sùng sục...
Trong mùi khai của nước tiểu.
Đại Trường Thu nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó.
Anh ta lại nhìn bia chữ “thiến” to lớn bản thân mình mới vừa lập lúc rồi.
Đột nhiên cảm thấy.
Nhân sinh.
Hơi gian nan.
Tới cùng.
Là ai?
Doanh câu đưa tay.
Bắt được một cọng râu của mèo mun lớn.
Thân thể mèo mun lớn run lên.
Vậy mà không dám phản kháng!
Phải biết rằng.
Trước đây khi nó ở phía trên kết giới này.
Vậy mà còn chủ động tìm kiếm khí tức của doanh câu!
Nhưng không riêng gì con người sẽ Diệp Công thích rồng.
Mèo.
Cũng sẽ!
Trong trí nhớ của nó, lúc trước, nó chỉ nhớ rõ khoảnh khắc sau khi vị kia ngã xuống, bản thân mình liếm láp được máu tươi ngon tới cỡ nào, nó hồn nhiên quên mất, vào trước khi vị kia tử chiến.
Tới cùng hắn đã để lại bóng ma khủng bố tới mức nào!
Hiện tại.
Ký ức phủ đầy bụi.
Bị mở ra.
Doanh câu chậm rãi đứng lên.
Trong tay anh ta cầm lấy một cọng râu.
Mèo mun lớn cũng từ từ nâng lên.
Chỉ có điều.
Là bị doanh câu giơ lên.
Liên hệ duy nhất giữa hai người.
Chính là một cọng râu!
Một hình ảnh rất khoa trương.
Cũng là một hình ảnh rất khôi hài.
Mèo mun to chừng núi lớn.
Bị một người đàn ông.
Chỉ dựa vào một cọng râu.
Mà nhấc lên.
Mèo mun vượt qua cảm giác sợ hãi ban đầu.
Bản năng khiến nó muốn giãy giụa.
Nhưng khi người đàn ông phía dưới bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nó thì.
Cảm giác run sợ tới từ sâu trong linh hồn kéo tới.
Phảng phất như tại thời khắc này.
Nó đã lại biến trở về thành con mèo con từ không biết bao nhiêu năm trước kia.
Đương nhiên.
Áp chế tinh thần không phải là tuyệt đối.
Vậy mà.
Điều cực độ đáng sợ chính là.
Thân thể mèo mun lớn vào lúc này cũng trở nên cứng đờ, một thân lực lượng một thân thần thông vốn không cách nào thi triển ra.
Đây không phải nghiền ép trên cấp độ sinh mệnh.
Mà là áp chế hơn hẳn cấp độ sinh mệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận