Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1445: Phơi nhiễm (2)

Nhìn kỹ một chút, đây thế mà lại là wechat của Lâm Ức, cũng chính là người em vợ trên danh nghĩa của mình.
Cùng lúc đó.
Trong đầu Châu Trạch lại lập tức xuất hiện lại hình ảnh sát đậu hủ ra nước mà anh đã nhìn thấy ở nhà họ Lâm vào đêm đó.
Mặc dù chuyện này cũng đã trôi qua một năm rồi.
Nhưng đối với bản thân Châu Trạch mà nói, thật ra thì chỉ tương đương với chuyện vừa mới xảy ra được mấy tuần lễ mà thôi.
Nhà họ Lâm, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Châu Trạch mở khung trò chuyện trên Wechat, nhìn những tin nhắn chưa đọc ở trong đó, tất cả đều là spam.
Từ Nhạc, anh đang ở đâu?
Từ Nhạc, anh ở đâu?
Từ Nhạc, anh trả lời đi chứ!
Châu Trạch lười kéo tin nhắn lên trên, vừa phân phó Oanh Oanh đi chuẩn bị quần áo sau khi tắm cho anh, vừa nhắn tin trả lời:
- Sao vậy?
Vừa đặt điện thoại di động xuống, đối phương đã trực tiếp nhắn lại.
- Từ Nhạc chết tiệt, suốt nửa năm nay, rốt cuộc là anh đã đi chết ở đâu chứ!
Châu Trạch cười cười, không có ý định trả lời lại nữa.
Nhưng tin nhắn tiếp theo của đối phương, lại khiến cho anh mắt của Châu Trạch khựng lại một phen.
- Chị gái của tôi đã xảy ra chuyện rồi anh có biết hay không, cái đồ không có lương tâm, đồ chết bầm nhà anh!
Không phải mới vừa rồi, bác sĩ Lâm còn vừa mới lái xe đi qua cửa tiệm sách sao, sao lại xảy ra chuyện rồi chứ?
Châu Trạch lại trả lời một câu “Sao rồi”.
Vào lúc này, tin nhắn bên kia trả lời lại rất chậm.
Châu Trạch để điện thoại di động xuống, chuẩn bị đi tắm.
Màn hình điện thoại di động sáng lên.
Châu Trạch thở dài.
Đi qua đó xem tin nhắn chưa đọc một chút trước.
Vẫn trả tin nhắn trả lời của Lâm Ức.
Chỉ có bốn chữ.
Dường như đã do dự rất lâu mới gửi tin nhắn qua.
- Phơi nhiễm nghề nghiệp*…
(*có nghĩa là tiếp xúc với những nhân tố nguy hiểm liên quan đến nghề nghiệp, có thể gây hại đến sức khỏe và nguy hiểm đến tính mạng; phơi nhiễm nghề nghiệp của nhân viên y tế là loại phơi nhiễm nghề nghiệp mà trong đó nhân viên y tế phải tiếp xúc với chất độc hại, tác nhân gây bệnh truyền nhiễm trong quá trình chẩn đoán, điều trị, chăm sóc người bệnh,… được phân chia theo nhân tố gây phơi nhiễm nghề nghiệp như nhân tố truyền nhiễm, nhân tố phóng xạ, nhân tố hóa chất, và nhân tố khác)

Hào sông, trước đây thật lâu là một con hào bảo vệ Thông Thành, chẳng qua là hiện nay theo việc thành phố phát triển và mở rộng, nó đã sớm trở thành quang cảnh sông của Thông Thành rồi.
Cho nên, rất nhiều lúc, cái gọi là cuộc đời bể dâu thế sự xoay vần cũng không xa xôi giống như trong tưởng tượng.
Lúc này.
Ở trên ghế dài bên trên bờ sông.
Một người phụ nữ tóc dài xõa vai đang ngồi ở nơi đó.
Sau lưng, nhẹ nhàng tựa người bên trên ghế dài, dáng ngồi uyển chuyển.
Không có loại tuyệt vọng gần như trên bờ vực tan vỡ, cũng không có bất kỳ lời oán trời trách đất hận thiên hạ gì đó, bất cứ lúc nào, dường như bất cứ lúc nào cô cũng có thể duy trì sự ưu nhã của mình.
Cô ngồi ở nơi đó, hẳn là đang hóng gió, ngắm cảnh đêm.
Đối diện sông, là quảng trường thời đại mới, mặc dù suối nước phun lên ấm nóng, ngọn đèn neon rực rỡ, mà ở bờ bên này, là có lẽ lạnh lẽo an tĩnh hơn rất nhiều.
Tròng mắt của cô, vẫn mang theo vẻ sáng ngời như trước, sáng ngời, làm cho khi Châu Trạch đi ra từ trong bóng tối, những lời vốn đã nghĩ xong trong đầu, hoàn toàn mất hết đất dụng võ.
Cô không cần người an ủi, côc rất kiên cường, thậm chí là, bạn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, là dường như cô ấy cũng không để ý bao nhiêu.
- Anh tới rồi.
Bác sĩ Lâm đứng lên.
Hôm nay cô mặc áo khoác gió màu kaki, không có hàng nút áo, phía dưới, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi chân dài mang tất đen, trang trọng những vẫn đầy sức quyến rũ.
Châu Trạch gật đầu một cái, chủ động đi tới đầu bên kia của băng ghế dài, ngồi xuống.
- Tôi không muốn làm phiền đến cô.
Bác sĩ Lâm nghiêng đầu, mái tóc dài xõa sang một bên, giống như thác nước mềm mại trút xuống.
Khóe miệng của cô, mang theo nụ cười mỉm, cả người cũng tràn đầy ánh mặt trời, không phải là cái loại tươi sáng giả vờ, mà là ý cười vui vẻ không mang theo chút miễn cưỡng nào.
Cả người, có vẻ như rất nhẹ nhàng.
- Tôi chỉ là, muốn nhìn anh một chút, nhưng nửa năm nay, hình như anh vẫn luôn không ở đây.
- Ừm, có một chút việc ở bên ngoài, cần phải giải quyết.
Bác sĩ Lâm gật đầu một cái.
- Đúng vậy đâu rồi, ngươi rất bận rộn.
Thân phận của Châu Trạch, bác sĩ Lâm biết được một ít, nhưng biết được không nhiều, chỉ giới hạn trong việc biết được hiện tại Châu Trạch đang làm tương tự với công việc của đầu trâu mặt ngựa trong thời cổ đại vậy.
- Chuyện của cô, tôi biết rồi.
Nói tới chỗ này, Châu Trạch bỗng nhiên cau mày, dùng một loại giọng nói mang theo tức giận mà nói:
- Tại sao không đảm bảo biện pháp phòng hộ? Lúc đầu tôi đã dạy cô như thế nào!
Châu Trạch đã biết, mặc dù bác sĩ Lâm có một bệnh viện thuộc về chính mình, nhưng cô cũng thường xuyên tham gia vào các cuộc phẫu thuật.
Người làm nghề y tế, có người, cuối cùng sẽ đi theo con đường hành chính, từ đó dần dần xa cách khỏi con đường y tế, nhưng cũng có chút người, chỉ đơn thuần là yêu thích cảm giác được phẫu thuật, thích cái loại cảm giác thiêng liêng thần thánh khi trị bệnh cứu người như thế này, đối với những chuyện và râu ria khác, ngược lại có thể nói là chẳng thèm ngó tới.
Thật ra thì biện pháp giải quyết loại vấn đề này rất đơn giản, đó chính là, mở một bệnh viện thuộc về chính bạn mà thôi.
Cô rất trẻ, thật sự rất trẻ, cuộc sống của cô, sự nghiệp của cô, vốn hẳn là vẫn còn một con đường thật dài thật dài để đi.
Mà phơi nhiễm nghề nghiệp, đối với y bác sĩ mà nói, gần như đã là một loại ác mộng, là ác mộng thực sự xảy ra trong thực tế, có thể cướp đi tất cả mọi thứ của bạn trong nháy mắt.
Cuộc sống của bạn.
Sự nghiệp của bạn.
Quá khứ của bạn.
Tương lai của bạn.
Đồng thời cũng chôn vùi theo cơn ác mộng!
Mấy năm nay, trên khắp mọi phương diện quả thật quốc gia đều đang phát triển nhanh chóng, nhưng đối với chuyện phòng hộ cho phơi nhiễm nghề nghiệp của bác sĩ, thực sự dẫn tới sự chú trọng và có sự thay đổi thực sự, vẫn là bắt đầu từ lần dịch SARS năm 2003 đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận