Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1117: Ổ chó (1)

Có vài thứ, cho dù muốn quên cũng không thể quên đi được, nó giống như một nỗi sợ được truyền thừa từ trong huyết mạch, khắc sâu từ thế hệ này sang thế hệ khác, bị lưu truyền, thời gian có thể làm cho nó mờ nhạt đi, nhưng không cách nào hoàn toàn xóa bỏ đi được.
Vào lúc này.
Ở sâu trong linh hồn.
Ở trên U Minh Chi Hải này.
Ở trước mảnh lục địa bạch cốt này.
Ngay lúc bóng dáng của người đàn ông này xuất hiện trước mặt mình.
Hào Trư.
Nhớ lại cảnh lúc trước mà tổ tiên mình đã bị giết chóc bị nấu nướng mà sợ hãi!
- A a a a! ! ! ! ! !
Hào Trư há miệng.
Bắt đầu hoảng sợ kêu to lên.
Tiếng kêu rất lớn.
Lại không có chút đáng sợ nào.
Bởi vì bên trong tiếng thét này, tràn đầy sự sợ hãi quá mức rõ ràng, chính là cảm giác sợ hãi gần như có thể làm cho người ta tan vỡ đó.
Doanh câu không lên tiếng, anh ấy chỉ đứng ở đấy, đứng đó một cách bình tĩnh.
Cái đầu heo kinh khủng giống như ngọn núi lớn kia, đã bắt đầu tan rã rồi.
Nó không dám tiến lên một bước, không dám động chạm đến vảy ngược của người đàn ông trước mắt này, không dám để cho đối phương hiểu lầm nó có một tia ý nghĩ mạo phạm nào.
Một hồi lâu sau.
Hào Trư mới miễn cưỡng khôi phục được dòng suy nghĩ của mình.
Nhưng vẫn nhưng vùi đầu.
Mắt nhìn chằm chằm dưới đất.
Hung thú Thượng cổ hiển hách.
Lại giống như đã biến thành một con heo peppa nhỏ bé.
Doanh câu giơ tay lên:
- Vẫn… nhớ… tôi… chứ…
Đồ ăn ngoài giao đến tận nhà, đã không lấy cũng coi như xong đi, còn phải do món ăn đó tự dâng đến miệng mình.
Ông chủ Châu, người đang dựa ngả người ra sau, cũng là không còn gì để nói, quá kiêu ngạo, cũng quá lười rồi.
Hào Trư không nổi giận, dưới điều kiện tiên quyết là nó đã nhận ra thân phận của người đàn ông này, lúc này, ngay cả loại cảm xúc như tức giận nó cũng không dám có.
Vào thời đại đó.
Dường như chuyện đó vẫn luôn là số mệnh của tổ tiên mình.
Đó chính là trở thành thức ăn mang bên người của vị chủ nhân của U Minh Chi Hải kia.
Mặc dù trong lúc bình thường, trong phạm vi thế lực của mình, bản thân chúng nó cũng là cự bá một phương.
Nhưng khi vị kia đói, hoặc là lúc muốn ăn để đổi khẩu vị, một tia ý thức truyền tới.
Tộc trưởng trong tộc quần lập tức tự buộc bản thân lại.
Chủ động đi tới sâu bên trong U Minh Chi Hải.
Thậm chí.
Còn phải tự chuẩn bị đồ dùng nhà bếp.
Tử xử lí bản thân.
Đây là sự khuất nhục đi.
Đúng.
Là khuất nhục.
Nhưng đã khuất nhục thời gian lâu dài, cũng sẽ không còn cảm giác nhục nhã gì nữa rồi, dường như chuyện này đã trở thành một loại nghi thức, cảm giác nghi thức hòa tan đi bi thương, cảm giác nghi thức mang đến vinh quang làm cho người ta say mê.
Giống như chuyện có thể trở thành món ăn trên bàn của vị kia càng có thể khiến những tộc nhân trẻ tuổi trong tộc hướng tới hơn so với việc trở thành tộc trưởng của tộc quần.
Chẳng qua, rất đáng tiếc là.
Mặc dù vị kia thích ăn Hào Trư, nhưng từ xưa đến nay sẽ không thả xương cốt của chúng nó ở bên dưới Vương tọa bạch cốt của mình.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Không đủ phân lượng.
- Là ngài sao…
Hào Trư dè đặt ngẩng đầu lên.
Cộng thêm mười hai vạn phần cẩn thận.
Lý trí đang không ngừng nói cho nó biết, người trước mắt này đã bỏ mình, coi như anh ta còn chưa ngỏm củ tỏi, cũng đã không còn là vị nhân vật khủng bố của năm đó nữa rồi.
Nó không có gì phải sợ, thực sự không cần phải sợ, thậm chí, đối phương còn cần phải sợ nó mới đúng!
Nhưng mà.
Vào phần lớn thời điểm.
Ưu thế của suy nghĩ cảm tính vẫn có thể nghiền cái thứ mang tên lý trí đến nát bét.
Nhất là khi doanh câu nói ra câu tiếp theo:
- Giữ… lại… cho… mày… một… tia… ý… thức…
Mày thoát khỏi phong ấn, lén chạy lên dương gian cũng không dễ dàng, giữ lại cho mày một tia ý thức, coi như là khích lệ đi.
Phần còn lại.
Cho tao hết đi.
Những lời này, còn quá đáng hơn câu “Ban thưởng cho mày được toàn thây”.
Lại khiến cho Hào Trư vô cùng kích động, gần như cảm kích đến rơi nước mắt.
Đây là vinh dự, vinh dự, vinh dự!
Nó là kẻ đầu tiên, là Hào Trư đầu tiên có thể để cho vị này nhượng bộ!
- Có chuyện, phải nói cho ngài.
Doanh câu yên lặng gật đầu, tỏ ý đối phương nói thử một chút.
- Lần này lên đây, không chỉ riêng một mình tôi, còn có hai ý thức bổn nguyên khác ra ngoài.
- Là… ai…
Ngược lại, Doanh câu lại hỏi:
- Được… rồi… Ăn… nào…
Hào Trư ủy khuất cúi thấp đầu.
Nói:
- Tôi không biết.
Ánh mắt của doanh câu hơi trầm xuống một chút.
Cái đầu to lớn kia của Hào Trư bắt đầu run rẩy, lập tức nói:
- Tôi thật sự không biết, lúc ấy, lúc bổn nguyên của tôi bị chia nhỏ, vào lúc đó, tôi có thể cảm ứng được bổn nguyên mà tôi đã chia ra đã bị người ta thay đổi, thay đổi thành hai phần ý thức.
- Tôi không biết là ai đã ra tay, cũng không dám đi dò xét hay hỏi.
Ông chủ Châu nghe đến đó, có chút ngồi không yên.
Đừng nhìn hiện tại Hào Trư đang bị dọa sợ đến mức thực sự giống như một khối thịt lợn ở trước mặt Doanh câu như thế này,
Nhưng thả ở bên ngoài, ở trong địa ngục, cũng là vị cự bá nổi tiếng, nếu không năm đó cũng sẽ không bị Đệ nhất Thái Sơn Phủ Quân xuất thủ trấn áp.
Kẻ có thể ở giở trò lừa bịp thay hoa đổi gỗ ở ngay dưới mí mắt của Hào Trư.
Kẻ này.
Rốt cuộc kinh khủng đến thế nào?
Châu Trạch biết rõ hơn, hiện tại Hào Trư là bị đám người của tiện sách đánh nát lớp vỏ ngoài bổn nguyên, tương đương với việc đã trói lại đưa đến trước mặt doanh câu.
Trên thực tế, lúc giải quyết chuyện lần này, doanh câu cũng là mang theo chút cẩn thận từng li từng tí, có lẽ anh ấy cảm thấy, vì ăn một miếng thịt heo mà hại bản thân bại lộ thì xong đời, có chút quá mất mặt rồi.
Kế hoạch của tiệm sách lần này vốn là, một đường truy lùng săn đuổi từng bước, từng bước từng bước bắt lấy bổn nguyên mà Hào Trư đã chia ra.
Bữa này là thịt heo.
Bữa tiếp theo chính là móng heo.
Sau đó xương sườn.
Thịt ba chỉ gì gì đó,…
Cho doanh câu một bữa tiệc thịt heo trọn vẹn.
Chẳng qua là hiện tại.
Dường như trong bọn chúng có một bộ phận không thuộc về thịt heo.
Nếu tiếp tục dựa theo kế hoạch đã định ra lúc trước mà tiếp tục săn đuổi.
Rốt cuộc thì ai là thợ săn ai là con mồi còn chưa nói được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận