Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 880: Đại mộng ai giác ngộ trước! (1)

Thay vì nói đây là đang cho Giải Trãi có cơ hội lựa chọn, chi bằng nói là doanh câu đang trào phúng nó, tôn nghiêm của pháp thú đã bị doanh câu giẫm nát hoàn toàn trên mặt đất.
Từ cổ chí kim, vẫn là pháp thú nắm giữ quyền lực phán quyết, giám sát tứ phương, mà nay đã rồi thành người là đao thớt, ta là thịt cá, tính cả lần trước kia, đây đã là lần thứ hai nó làm thịt cá.
Gần như đã trở thành máy bán hàng tự động, tùy ý doanh câu muốn lấy ăn lúc nào cũng được, hơn nữa còn là loại khắp nơi đều có tiệm.
Châu Trạch hé miệng.
Một ngụm nuốt trọn cái bóng màu đen này.
Ngược lại cũng không lập tức xuất hiện dị tượng, có biến hóa như khi ăn linh đan diệu dược gì.
Toàn bộ quá trình.
Có vẻ rất bình thản.
Thể lượng ở chỗ này, cấp bậc cũng ở đây, không đủ nhất là ánh mắt kiến thức cũng ở đây.
Nếu như hiện tại trực tiếp bắt bản tôn của Giải Trãi nấu lên ăn, nói không chừng doanh câu sẽ cảm thấy có chút thú vị, vừa cầm đũa vừa gõ bát.
Hiện tại chỉ nuốt một pháp thân của người ta, cảm giác này như sau khi tỉnh dậy lại ăn một viên kẹo, cũng chỉ có vậy.
Chỉ là.
Trong mắt Châu Trạch vẫn hiện lên một vòng thổn thức.
Anh ta xoay người.
Nhìn về tòa nhà bệnh viện đã sứt mẻ.
Trong đầu không khỏi nhớ lại tên đáng yêu có hai sừng, trước đây đã từng xuống địa ngục quát lớn mình, liệt kê ra mấy tội lớn của bản thân mình.
Ban đầu nó, phiền thì phiền.
Nhưng cũng thực sự rất đáng yêu.
Bởi vì kiên trì tôn nghiêm của pháp luật, có tinh thần tuân pháp, cho nên một mình tới địa ngục, đi tới U Minh Chi Hải, đối mặt với anh, một tồn tại "khí thế độc ác cuồn cuộn", vẫn dám can đảm đứng ra, dám can đảm nói ra, dám can đảm mắng ra.
Cho nên.
Lần kia.
Bản thân mình chỉ đánh gãy một sừng của nó.
Cũng không lột da róc xương nó, lót dưới ngai vàng xương trắng của chính mình.
Cho dù lúc đó nhìn dáng vẻ nó xám xịt chạy về, bản thân mình vẫn cảm thấy rất thú vị, chỉ cảm thấy Đế Nghiêu đã nuôi một con chó rất đáng yêu.
Vậy mà.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng.
Con chó đáng yêu năm đó.
Hiện tại cũng đã học được cách giả mù.
Nó cũng đã trở nên không còn đáng yêu như trước, trở nên... đáng ghét.
"Sớm biết vậy, năm đó không bằng trực tiếp nuốt mày, chí ít cũng có thể để mày giữ lại dáng vẻ đáng yêu năm đó.
Lẩm bẩm.
Thay vì nói là nói cho mình nghe.
Chi bằng nói là đang hồi ức lại năm tháng cổ xưa trong quá khứ.
Châu Trạch không vội đánh vỡ kết giới nay đã lung lay sắp đổ, mà đi tới đầu lâu ông lão đã bị phong ấn, như cầm lấy một quả dưa hấu từ trên sạp trái cây ven đường, đặt trong tay tỉ mỉ xem xét.
- Là vật kia sao.
Trong mắt Châu Trạch lộ ra vẻ suy tư.
Giải Trãi có thể nhìn ra dị thường, anh ta không thể nào không nhìn ra.
Ngược lại, bàn tay theo bản năng chuẩn bị phát lực, muốn bóp nát cái đầu này.
Nhưng ngón tay lại chậm rãi giãn ra.
- Quên đi, anh đã sợ nghèo, lại thích mang mấy thứ rách nát về nhà, vậy thì tùy anh vậy.
- Trước đây cảm thấy thứ này chỉ là củ khoai lang nóng phỏng tay, lười chạm, hiện tại nếu nó đã biến thành thuốc cao da chó, dán chặt lấy, còn không bằng triệt để xé mở.
Một ngọn lửa màu đen dâng lên từ giữa lòng bàn tay Châu Trạch.
Đầu lâu trong lòng bàn tay bắt đầu chậm rãi hòa tan.
Hết thảy tất cả.
Dường như đều đã lấy được một loại "giải thoát" dưới ngọn lửa màu đen này.
Đến cuối cùng.
Vị trí lòng bàn tay Châu Trạch.
Chỉ còn lại một hạt châu nhỏ màu đen.
Làm xong những chuyện này.
Châu Trạch hướng mặt về phía đông.
Chậm rãi ngồi xuống.
Trong mắt.
Tràn đầy uể oải.
Tuy nói thức tỉnh thành công, nhưng thiếu hụt này cũng chỉ là khó khăn lắm mới bổ sung được đến mức có thể thức tỉnh mà thôi.
Có thể nói.
Tất cả mọi người đều rất miễn cưỡng.
Cho nên mới đều cảm thấy rất khó chịu.
- Qua thêm một thời gian ngắn nữa, dẫn tôi đi gặp anh ta đi, thứ đã trộm của tôi cũng phải trả lại.
Nói xong những lời này.
Hai mắt Châu Trạch nhắm nghiền.
Mà kết giới màu đỏ bao phủ chung quanh cũng bắt đầu nhanh chóng rạn nứt.
Tiếng "răng rắc răng rắc" vang lên không dứt.
Rất nhanh đã như nhà thủy tinh sụp đổ.
Ầm ầm vỡ vụn.
... ... ...
Châu Trạch cảm thấy mình như đã mơ một giấc mộng rất dài rất dài.
Trong giấc mộng này.
Anh vẫn đang ngủ.
Rất nhiều người cảm thấy nằm mơ là một chuyện khiến người rất khó chịu, cũng không thiếu người thích mơ thấy giấc mộng kỳ quái.
Nhưng trong lúc nằm mơ.
Rõ ràng còn đang ngủ.
Tựa hồ là hiếm có trong hiếm có.
Trong mơ.
Thỉnh thoảng Châu Trạch mở mắt ra.
Có đôi khi.
Anh sẽ phát hiện mình đang nằm trên một biển lớn màu đen.
Dưới thân.
Là một bè trúc.
Chung quanh.
Không ngừng có xương cốt gãy rời trôi tới.
Cũng không thiếu đầu lâu đang hô gào ở đây.
Xa xa có nữ quỷ đang nức nở, dưới mặt nước có oan hồn như oán than.
Nhưng tất cả những thứ này đều không thể quấy rối giấc mộng đẹp của ông chủ Châu.
Nằm ở chỗ này.
Vẫn không nhúc nhích.
Ma âm bốn phía lọt vào tai, lại trở thành khúc hát ru trước khi ngủ.
Lại không biết bao lâu sau.
Khi Châu Trạch lần thứ hai hơi mở mắt ra thì.
Lại phát hiện mình đang nằm nghiêng trên vương tọa cao cao.
Phía dưới.
Xương trắng chồng chất.
Thân thể vô số Ma thần thành đá kê chân dưới chân mình.
Mà từ nơi này.
Phảng phất như có thể nhìn thấy bát hoang địa ngục.
Theo đuổi quyền lực, bị ngôi vương tọa này thuyết minh vô cùng nhuần nhuyễn. Từ cổ chí kim, bao nhiêu Vương Hầu đã làm thế, sau khi có được vương tọa, nếm được mùi vị của quyền lực, đều muốn ngừng mà không được.
Nhưng đế vương nhân gian chỉ có thể sống 60 năm.
Hoàng giả địa ngục lại có thể nghịch chuyển sinh tử của đám người.
Đây càng là độc dược càng thêm thơm, càng thêm ngọt ngào.
Nhưng đối với ông chủ Châu lúc này, nó không hề có lực hấp dẫn.
Anh chỉ ngáp một cái.
Tiếp tục ngủ.
Trong lúc ngủ say.
Phảng phất như ngửi được mùi thơm hoa cỏ.
Đó là mùi vị tươi mát nhất cũng khiến con người cảm thấy thần thanh khí sảng nhất.
Rất nhiều người đều nói mình thích thiên nhiên.
Nhưng thứ bọn họ thích cũng không phải loại thiên nhiên thuần phác nhất, nguyên thủy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận