Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 885: Mặt mũi đâu? (1)

Tiểu Hầu Tử rốt cuộc bình tĩnh lại, Lão Đạo cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hô...
Lúc này mới chú ý tới điện thoại di động, trả lời: - Có, ông nội ta ở đây.
- Ông nội, người đã từng thích con gái chưa?
- Thích, đã từng thích.
- Cháu cũng thích một cô gái, cháu cảm thấy cô ấy cũng yêu thích cháu, chúng ta là kiểu yêu thích lẫn nhau rất đơn thuần.
- Ừ, ừ, vậy thật tốt, rất tốt, chuyện này có gì mà nghĩ không thông đây? Thích mà, đi theo đuổi ngay đi.
- Nhưng mà hôm nay, cháu gặp một chuyện làm cho cháu rất xấu mặt, ta muốn cô ấy cùng đến phòng tự học với cháu, cô ấy cũng tới, bên cạnh còn có một người bạn của cô ấy, cô ấy và người bạn của cô ấy ngồi xuống trò chuyện về điện thoại di động, sau đó còn chỉ điện thoại di động của ta nói: - Cậu sao lại dùng điện thoại di động cũ như vẫy? Ông nội, cháu biết như vậy là không đúng, nhưng lúc ấy cháu thực sự rất muốn tìm một khe hở mà trốn xuống, cháu không nên cảm thấy mất mặt vì chuyện đó, nhưng khí đó thực sự là cháu cảm thấy rất mất mặt đấy. Dù sao cháu cũng chỉ là một người bình thường, thực sự.
- Ừm.
- Cháu cảm giác ánh mắt cô ấy nhìn cháu cũng thay đổi.
- Không nghiêm trọng như vậy, thực sự không nghiêm trọng như vậy, hai người nếu như thích, thì có liên quan gì đến điện thoại di động?
- Cháu biết cái ý nghĩ này của cháu là sai, nhưng cháu thực sự không chịu nổi, cháu thật sự nghĩ không thông, đột nhiên cháu cảm giác đời này của mình sống đến rất không có ý nghĩa, quá không có ý nghĩa. Ông nội, nếu như không có tài trợ của người, cháu sẽ không đi ra khỏi Đại Sơn, cũng không thi đậu đại học, biến đổi không tới được trong thành. Có lúc, ta cũng đang suy nghĩ, nếu như cháu không tiếp tục đi học, mà là đi ra ngoài đi làm, có lẽ cuộc sống của cháu, có khả năng sẽ còn càng vui vẻ hơn tự do hơn một chút.
- Cháu như thế này là phiến diện rồi, là phiến diện rồi, cuộc sống là bản thân tranh thủ được, cháu bây giờ mặc dù điều kiện có chút không tốt, nhưng cuộc sống sau này, còn có thể dựa vào hai tay của mình đi tranh thủ mà!
Lão Đạo lấy khăn lông trên trán Hầu Tử xuống, giặt sạch, lần nữa xếp lại.
- Ông nội, cháu rất cảm kích người, thực sự, cháu vẫn luôn rất cảm kích người, là người giúp cho cháu từ trong núi đi ra bên ngoài, thấy được cái thế giới phồn hoa này. Nhưng mà, ông nội, cháu lại rất hận người, đều là người, khiến cháu biết được, bản thân rốt cuộc có bao nhiêu nghèo khó.
- A…
Lão Đạo lại đặt khăn lông lên trên trán Hầu Tử, nhìn kỹ phản ứng của Hầu Tử.
- Ông nội, cháu không muốn sống.
- Đừng nghĩ như thế này nha.
- Ông nội, cháu muốn nhảy xuống, cháu cảm thấy nếu như nhảy xuống mà nói, liền xong hết mọi chuyện rồi.
- Cháu ngoan, ngàn vạn lần đừng, ngàn vạn lần đừng, trên cái thế giới này, không có thử thách nào không vượt qua được, thực sự, không có thử thách nào không vượt qua được. Cháu phải biết, những con nợ thiếu nợ mấy triệu kia còn có thể ung dung tự tại tiếp tục tồn tại trên đời; cháu nên học tập bọn họ thêm một chút.
- Ông nội, cháu chuẩn bị nhảy.
- Đừng, vạn sự dễ thương lượng, dễ thương lượng!
- Ông nội, nơi này lạnh quá.
- Đứa nhỏ ngốc, mau trở lại ký túc xá đi, trong chăn ở ký túc xá không lạnh.
- Ông nội, sau khi nhảy xuống, liền cái gì cũng không biết đi.
- Ngạch, không phải vậy…
- Ông nội, cháu không muốn chết, thật ra thì cháu còn chưa muốn chết.
- Ừ, đúng vậy, không thể chết được, thực sự không thể chết được.
- Ông nội, cháu muốn một cái điện thoại di động Apple đời mới nhất. Có nó, cháu cũng có thể không cần chết nữa.
Lão Đạo sửng sốt một chút, hỏi - Cậu thích ăn cái gì?
- Cái gì?
- Tôi sẽ chuẩn bị tốt cho cậu.
- Ông nội, ông đáp ứng mua điện thoại di động cho cháu?
Đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói mừng rỡ.
- Không, là điện thoại di động của ông nội sắp hết pin rồi.
- Cái gì?
- Cho nên, cậu nhanh gọi thức ăn, sau đó nhanh nhảy đi, nhanh lên một chút!
Đầu bên kia điện thoại di động trầm mặc, Lão Đạo không nói nữa, lời nói của lão đã rất rõ ràng, lão tử đã cao tuổi như vậy rồi, tạo điều kiện cho cậu đóng học phí chu cấp cho cậu sinh hoạt phí, còn phải tạo điều kiện cho cậu điện thoại di động chơi đùa tán gái?
Tại sao không nói cậu cùng họ với lão tử chứ?
Dứt khoát mang đến nhận tổ quy tông?
Dù là làm Cửu Thiên Tuế, cũng tốt.
Lên đại học ở Thông Thành, cũng không thấy cậu mua một túi trái cây đến thăm tôi một chút, như bây giờ đến lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, coi lão tử thành già lú lẫn rồi?
Cậu nhảy liền nhảy đi, bảo đảm làm cho cậu bữa ăn ngon, lúc đến tiệm sách cho cậu thực hành.
Người khác tới tiệm sách chỉ có thể ăn bữa ăn có sẵn, cho cậu đãi ngộ ưu đãi VIP, có thể chọn món ăn, cậu còn trách cứ gì?
Cậu nhảy nha, con mẹ nó ngược lại cậu nhảy đi nha.
- Đô… đô… đô…
Điện thoại di động bị cúp, nha, vậy là không nhảy đi, không nghe nói có người nào đó nhảy lầu còn phải cúp điện thoại trước, để cho điện thoại di động đi theo người đồng thời tung người 1 nhảy xuống, sau đó - Ba tháp- một tiếng, tiếng vỡ vụn, suy nghĩ một chút cũng rất có cảm giác hình tượng mà.
Lão Đạo tiếp tục chà lau thân thể cho khỉ phế, bây giờ lão cũng chỉ có thể làm những thứ này, nếu như bây giờ Hầu Tử không xảy ra việc gì, lão còn có thể có khả năng đi ra xem thằng nhóc tìm chết đó một chút, nhưng bây giờ khỉ phế cũng đã năm trên giường thành cái bộ dạng này, lão lại đi ra?
Lão bị bệnh à.
- Tiểu Hầu Tử còn chưa tỉnh sao? Oanh Oanh đi tới hỏi.
- Ừm, còn chưa tỉnh, sốt còn chưa lui.
- Yên tâm, nó sẽ không cháy hỏng đầu khỉ đâu.
- … - Lão Đạo.
- Ông tiếp tục xem đi, tình huống có biến hóa thì gọi điện thoại thông báo một tiếng, ông chủ rất quan tâm mọi người.
Lão Đạo gật đầu một cái, tuy nói tinh thần của Oanh Oanh thể hiện ra rất cứng rắn.
- Ông chủ thế nào?
- Ông chủ cũng còn khá, chỉ là không thể ăn đồ ăn, tôi đi xem những người khác một lần nữa.
- Được, cô đi giúp đi, nơi này có tôi trông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận