Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 662: Mở ra một... sinh lộ! (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Vô Tà
--------------------
Hứa Thanh Lãng ở phòng sách một ngày ba bữa đều lo liệu rất khá, còn biết biến đổi món, khẩu vị của mọi người trong phòng sách cũng bị cậu ta nuôi hư.
- Ăn không quen vị?
Người đàn ông hỏi.
- Không, không.
- Vậy ngày mai đổi vị khác. - Người đàn ông nói với Đường Thi.
- Được, đổi sang Khang Sư Phụ.
- Ừm, tốt.
- ... ... - Lão đạo.
Lại nhìn hai người bên cạnh.
Gắp mì lên.
Cực kỳ thống khổ nuốt xuống.
Lão đạo thổn thức một trận.
Thò tay vào trong ngực.
Lấy ra ba bình nhỏ.
Để lên bàn.
Nói:
- Ông chủ, Đường muội, trước khi ăn hai người uống một chút này là có thể ăn hết.
Hai người uống vào.
Quả nhiên.
Rất nhanh, một nồi mì đã hết sạch rồi.
Lão đạo nhìn sắc trời một chút.
Sau đó liền đứng dậy cáo từ.
Thời gian không còn sớm.
Anh ta phải trở về.
Dù sao ông chủ đương nhiệm nhà mình cũng còn cần bản thân mình quan tâm.
Người đàn ông tiễn lão đến cửa tiệm.
- Ông chủ, vẫn là địa chỉ này đúng không, chờ sau khi tôi trở về, tôi lại gửi chuyển phát nhanh thêm một chút tới cho ông chủ.
Dịch hoa bỉ ngạn, hiện tại trong tiệm sách không thiếu.
Người đàn ông gật đầu.
Cười cười.
- Vậy tôi đi trước đây, ông chủ bảo trọng.
Lão đạo rời đi.
Bóng lưng có chút tiêu điều.
Người đàn ông đưa tay.
Nhẹ nhàng sờ sờ Phổ Nhĩ còn đang nằm trên giá sách.
- Meow!
Phổ Nhĩ kêu một tiếng.
Tiếp tục nằm.
- Lão đạo tới làm gì vậy?
Đường Thi vừa thu dọn bát đũa vừa hỏi.
- Lão không nói, tôi cũng không hỏi.
- Ah.
Đường Thi nghe vậy, gật đầu, tiếp tục nói:
- Hẳn là có chuyện gì đó.
- Ừm.
- Đi xem không?
- Có chuyện lão sẽ nói, chưa nói đồng nghĩa với không có chuyện gì lớn. Hôm nay tôi hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
- Được, tôi đi rửa bát đũa, sau đó đi tắm rồi cùng lên nghỉ ngơi.
Người đàn ông gật đầu.
Phổ Nhĩ lại rất nghe lời mà nhảy xuống dưới.
Từng bước từng bước một, mang theo tư thái cao quý.
Đi lên bậc thang.
Trời tối.
Màn đêm bao phủ.
Thành thị vốn ồn ào náo nhiệt.
Nay đã bị phủ lên sắc thái im lặng.
Giống như trong tranh.
... ...
Sau khi đi ra ngoài.
Lão đạo mới phát giác bản thân quá mót.
Đại khái là lão đã uống hơi nhiều nước nóng..
Ống truyền nước lại bị lão hóa.
Vì vậy dễ tái phát một số bệnh cũ.
Nước rất gấp, nước nhiều lần, nước bất tận.
Lão đạo tìm hồi lâu.
Vẫn không tìm được nhà vệ sinh công cộng.
Cũng không phải lão đạo không tố chất.
Người già.
Hơn nữa cảm giác mắc này lại đến quá mức đột nhiên, quá mức quyết tuyệt.
Lão cũng không còn cách nào khác.
Vừa cảm khái nhà vệ sinh công cộng ở Thượng Hải quá thiếu thốn, vừa tranh thủ tìm một hẻm nhỏ.
Trực tiếp tháo dây lưng quần.
Ngay từ đầu là ngọc trai rơi trên mâm ngọc.
Sau đó là tiếng dư âm còn văng vẳng bên tai.
Đến cuối cùng.
Công thành lui "thân".
Lão đạo chắp chắp miệng.
Ngáp một cái.
Vừa lúc có một chiếc xe lái qua từ bên cạnh.
Rất không có tố chất mà mở đèn chiếu xa.
Nhất thời chiếu cả ngõ trở nên sáng choang.
Lão đạo cúi đầu.
Vừa nhìn nơi bản thân mình mới xi xi…
Thình lình phát hiện phía dưới có một bức tượng điêu khắc thổ địa gia.
Mẹ trứng!
Lão đạo vốn là người Đạo gia, cho dù lão không phải người thành tâm gì cho cam, nhưng dù là người bình thường không tin đạo, cũng không dám xi xi về phía tượng phật, đúng không?
Tin đạo hay không là một chuyện.
Nhưng phần lớn người đều không dám tạo nghiệt như vậy, nhất là loại lỗ mãng đại bất kính này.
Lão đạo lập tức lui về phía sau mấy bước.
Rất là cung kính quỳ xuống.
Thậm chí còn móc thuốc lá từ trong túi ra.
Châm một điếu cho thổ địa gia.
Sau đó cúi đầu bái lạy.
Đồng thời hô lên:
- Thổ địa gia gia, thổ địa gia gia, tiểu tử không cố ý, tuyệt không cố ý muốn vẩy lên người.
- Van cầu ngài tha cho tiểu tử.
- Cho tiểu tử một con đường sống đi.
- Cho tiểu tử một con đường sống đi.
- Mở một…
- Sinh lộ đi...
Dù sao ông chủ Châu cũng chưa từng thấy người nào như thế.
Không có tinh hoa của tôi…
Cô có thể sống được lâu như vậy sao?
Đệt mợ nó.
Rốt cuộc anh không biết xấu hổ tới cỡ nào mới có thể nói ra lời như vậy?
Khi đó anh cưỡng bức người ta.
Kết quả người ta còn phải cảm ơn anh một tiếng mới được sao?
Trước đây, Châu Trạch đã từng xem một số phim truyền hình hoặc phim lịch sử, trong phim thường có những lời kiểu "lôi đình vũ lộ đều là thiên ân", vốn tưởng đây chỉ là một vài người trâu bò hò hét, nhưng hiện tại xem ra, rất nhiều thượng vị giả đều cho là vậy thật.
Tỷ như.
Tên ngu ngốc cứng đầu lúc này.
Dường như người phụ nữ bị nghẹn.
Cũng không biết nên nói gì cho phải.
Đợi lâu như vậy.
Trông mong lâu như vậy.
Hận lâu như vậy.
Kết quả sau khi gặp mặt.
Anh ta lại nói ra một câu như thế.
Đổi lại người phụ nữ nào hẳn cũng sẽ ngơ ngác.
Cũng may.
Bầu không khí lúng túng này cũng không duy trì lâu lắm.
Bởi vì xa xa.
Mây đen đã ép tới gần!
Châu Trạch nhìn về phía bên kia.
Trong lúc nhất thời.
Ngay cả anh cũng có chút ngạc nhiên.
Từ sau khi giẫm nổ mèo mun, bước ra từ trong cung điện.
Lại đến việc cầm huyết nguyệt hủy đi Tống Đế thành.
Sau đó một đường giết chóc mà tới.
Thật ra.
Cảnh tượng hoành tráng.
Anh cũng thấy nhiều rồi.
Nhưng lúc này.
Châu Trạch mới hiểu được.
Cái gì mới gọi là cảnh tượng hoành tráng chân chính!
Lúc trước khi giao thủ với năm thường thị, tuy rằng bốn phía đã tụ tập không ít nhân tài kiệt xuất, nhưng bọn họ dùng mây đen cuồn cuộn bao phủ, giống như nữ nhân thời xưa ôm tỳ bà nửa che mặt, mà lúc này.
Lại chân chính xé da mặt giương cung bạt kiếm.
Phía dưới một mảnh đen thùi lùi.
Tất cả mãnh thú bị khu sử lao về phía bên này.
Còn có vô số vong hồn thôi động chiến xa gào thét mà lên.
Phán quan, tuần kiểm ở phía trên áp trận.
Phía dưới.
Vô số vong hồn cầm rậm rạp chằng chịt binh khí trong tay, liếc mắt nhìn không thấy bờ bến.
Đây vẫn chỉ tính là bình thường.
Tổng cộng có bảy mặt cờ xí của Diêm La điện được kéo căng.
Có nghĩa có bảy vị Diêm La Vương dẫn đội tọa trấn.
Đồng thời.
Ở hàng trước nhất.
Còn có một nhóm nô bộc mặc giáp.
Toàn thân cao thấp đều được trang bị áo giáp.
Phía trên còn có dán bùa giấy.
- Những người này đều là phản nghịch bị âm ty tạm giam gần ngàn năm qua.
Người phụ nữ đứng bên cạnh giải thích.
Tiểu quỷ tầm thường bị trừng phạt thì trừng phạt, cho dù là hồn phi phách tán cũng chỉ là chuyện đơn giản, nhưng có thể bị âm ty phán định là khâm phạm, tuyệt không phải nhân vật đơn giản.
Trực tiếp diệt sát quá đáng tiếc.
Cho nên âm ty phong ấn nhốt bọn họ lại.
Chờ lúc cần dùng.
Lại áp lên cho chúng đảm nhiệm vai trò pháo hôi.
Doanh câu mạnh mẽ cỡ nào.
Âm ty rõ ràng.
Cho dù hiện tại nước đã rò rỉ đến gần hết.
Nhưng ai biết doanh câu còn thừa lại bao nhiêu lực?
Con trùng trăm chân chết cũng không hàng!
Cũng bởi vậy.
Lúc này, lấy mấy tên pháo hôi này ra tiêu hao
Là thích hợp tới không thể thích hợp hơn.
Châu Trạch nhớ kỹ, trước đây luật sư An đã từng nói, cũng vì anh ta truyền tin cho khâm phạm mới rước họa vào thân, bị cách chức đuổi giết, cũng không biết trong số những người ở đây, tới cùng có người đã từng có quan hệ với luật sư An hay không.
Đương nhiên.
Thứ khiến người khác chú ý nhất.
Vẫn là bốn chiếc quan tài to lớn kia.
Trên mỗi quan tài đều vẽ phù văn, đều dán bùa.
Phân biệt do ba vị phán quan trông chừng.
Dưới sự thôi thúc của một đám tuần kiểm.
Nó được đi ở hàng đầu đội ngũ.
Nhìn thấy bốn chiếc quan tài này.
Hai mắt doanh câu hơi híp một chút.
Anh ta tức giận.
- Đây là quan tài của bốn đời Thái Sơn phủ quân!
Người phụ nữ thở dài một hơi.
Sau khi một đời Thái Sơn phủ quân cuối cùng mất tích.
Âm ty thành lập.
Nắm giữ địa ngục càn khôn.
Với tư cách là "thủ lĩnh" bên phía cầu Nại Hà.
Trước đây cô ấy đã từng nghe nói tới dường như âm ty sớm đã moi thi thể lịch đại Thái Sơn phủ quân ra khỏi lăng tẩm.
Cô ấy vốn không tin.
Nhưng lúc này cô ấy lại tin.
Đừng tưởng rằng làm quỷ là có thể bất tử.
Trên thực tế.
Quả thật làm quỷ có thể khiến bản thân sống lâu hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cũng không phải bất tử.
Bất luận cái gì cũng phải có đại nạn.
Mà trong bốn chiếc quan tài này.
Hiển nhiên không chứa thi thể của Thái Sơn phủ quân.
Đoán chừng là quần áo và di vật hoặc tàn niệm.
Nhưng âm ty có cách khống chế bọn họ.
Đợi khi giao chiến thì.
Dẫn bốn đời Thái Sơn phủ quân chi linh phủ xuống, sau đó lại thao túng bọn họ ngăn địch.
Cũng khó trách doanh câu sẽ tức giận.
Đừng nói là tại địa ngục.
Ngay cả vương triều thế tục ở dương gian.
Cũng đều có một ước định tự thành quy củ.
Đó chính là đối xử tử tế với hoàng lăng của tiền triều.
Bởi ngoài miệng nói êm tai, thiết cô nhất dũng vạn niên thanh (1), nhưng ngộ nhỡ thì sao?
(1) Thiết cô nhất dũng vạn niên thanh: Vạn Niên Thanh là quà Cao Sĩ Kỳ mừng sinh thần của Thái Hậu, “Thanh” trong thanh thảo đồng âm với Thanh trong triều Thanh, ý chỉ Đại Thanh trường tồn vạn năm không suy bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận