Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1554: Phủ Quân VS Hạn Bạt (tứ) (2)

Mảnh khói bụi mù mịt bắt đầu từ từ tan đi.
Dần dần để lộ ra bóng lưng của một người đàn ông.
Người đàn ông trên người mặc y phục màu trắng.
Tóc dài.
Lúc này.
Người đó từ từ xoay người.
Giống như là đang rất mệt mỏi.
Ngáp một cái.
Tìm được rồi!
Trên người của cô gái có một làn sương mù màu đen bay lên, trực tiếp xâm nhập vào quá khứ.
Đây mới thật sự là thần tiên đánh nhau, dùng một loại hình thức vượt qua suy nghĩ của người bình thường mà tiến hành chiến đấu.
Đối mặt với việc bốn phía đang nhanh chóng nhuộm dần thành màu đen, ánh mắt của người đàn ông áo bào trắng bình tĩnh.
Phảng phất như vào lúc này.
Căn bản là người đó không để ý đến chuyện mình đang đối mặt với ai.
Thậm chí.
Bạn còn có thể nhìn ra được trong mắt của người đó hiện ra một tia… nôn nóng muốn thử.
Người đó trầm giọng nói:
- Thái Sơn!
- Ầm!
Nổ tung không tiếng động, giống như là một làn sóng trùng kích kinh khủng, lấy tiệm sách làm trung tâm, nhanh chóng bùng phát ra ngoài.
Ngay cả gió cũng không làm nổi lên một chút nào.
Nhưng trong tối nay.
Toàn bộ nam phố.
Tập thể bị cúp điện.
Sau trận chiến.
Lão đạo tê liệt ngồi trên mặt đất.
Tai mắt mũi miệng, tất cả vị trí đều đang chảy ra máu tươi.
Dáng vẻ cả người, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Hạn Bạt đầu tóc rối bời, lộ ra vẻ cực kỳ điên cuồng, sự tức giận bắt đầu cuốn bay suy nghĩ của cô ta, bởi vì trong trận giao thủ mới vừa rồi, cô ta lại không thể chiếm được chút ưu thế nào!
Hậu quả của chuyện khiến cho phụ nữ rất nghiêm trọng.
Hậu quả của chuyện khiến cho công chúa tức giận rất nghiêm trọng.
Dưới sự kết hợp của cả hai chuyện.
Trong một lúc đã khiến cho Hạn Bạt dứt khoát quên đi sự hạn chế của mình, lại lần nữa đánh tới, xông về phía lão đạo – người rõ ràng là đã mất đi tất cả năng lực phản kháng đang tê liệt ngồi dưới đất, một chưởng bổ xuống.
Bóng dáng người đàn ông áo bào trắng đã xuất hiện trước đó, hiện tại đã tiêu tan.
Lần này.
Xem ai còn có thể đi ra bảo vệ ông được!
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Bên trong làn khói mù mịt ở trước mặt lão đạo.
Xuất hiện một gương mặt mang mặt nạ.
Trong đôi mắt bên dưới mặt nạ.
Có một sự phản kháng và giãy dụa cực kì mãnh liệt.
Tựa như sự xuất hiện của người đó, đối với bản thân đã là một loại bất đắc dĩ và cưỡng ép rồi.
Nhưng vào lúc đối mặt với một chưởng này của Hạn Bạt.
Cảm nhận được sự uy hiếp đối với bản thân.
Bỗng nhiên ánh mắt người đó ngưng lại một phen.
Hai tay hợp thành chữ thập:
- A di đà phật!
Phật ấn, Phật ấn màu vàng, trực tiếp xuyên thủng cơ thể của Hạn Bạt, Phật ấn Hạo Nhiên chính khí đang nhanh chóng ăn mòn bổn nguyên của cô ta.
Vị trí ngực của Hạn Bạt, xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, hơn nữa bên rìa của vết thương này, giống như đã dính bột phấn màu vàng kim.
...
Ở địa ngục.
Thái Sơn.
Trên đỉnh núi.
Miếu nhỏ.
Đế Thính đã bị vây ở nơi này rất nhiều ngày, dáng vẻ hốc hác, mặt không có chút máu, hai mắt vô thần, gần như chỉ còn lại có da bọc xương.
Mà Bồ Tát ngồi ở trên bồ đoàn ở trước người nó bỗng nhiên phát ra một tiếng rên đè nén.
Ở vị trí ngực của ông ta.
Xuất hiện một vết móng tay màu đen cực kì kinh khủng.
Bên trên đó.
Sát khí bay lên.
Giờ khắc này, Đế Thính đang hấp hối bị đánh thức.
Mà Bồ Tát vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê kia, hiện tại đang một cái tay ôm lấy lồng ngực của mình, một tay chống ở trên bồ đoàn.
Trong mắt.
Dường như đã khôi phục lại sử tỉnh táo.
Sự tỉnh táo này.
Là bị đánh mà ra.
- Bồ... Bồ Tát...
Giọng nói của Đế Thính đã cực kỳ suy yếu.
- Ha ha ha... Ha ha ha...
Dưới mặt nạ, truyền đến tiếng cười, mang theo một loại tự giễu sâu sắc.
- Tôi lại thành đồ của ngài ấy...
- Pin.

Đối với Hạn Bạt mà nói.
Đã cực kỳ lâu cô ta không có được một ngày phong phú như vậy.
Trong một ngày này.
Cô ta lấy trạng thái suy yếu còn lâu mới có thể phục hồi như cũ.
Trước sau giao thủ một phen với Phủ Quân đời cuối cùng cùng với Địa Tàng Vương Bồ Tát.
Đổi lại là những người khác, có lẽ là đã sớm tan thành mây khói rồi, nhưng Hạn Bạt vẫn đứng nguyên ở chỗ này.
Rốt cuộc thì cũng là kẻ tồn tại cùng một thời đại với Doanh câu, bách túc chi trùng tử nhi bất cương*, những lời này, từ trên người của cô ta, đã đạt được sự giải thích cực kỳ sâu sắc.
(*con rết trăm chân, chết nhưng vẫn chưa ngã; câu này dùng để hình dung thế lực hoặc thế gia, có suy bại nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng, không chết hoàn toàn)
Nhưng mà.
Vào lúc này.
Thân thể của cô ta cũng đã trở nên vô cùng cứng ngắc.
Lão đạo tê liệt ngồi ở dưới đất, một bộ dáng vẻ không bao lâu nữa là sẽ hết hơi, nhưng nếu nhìn kỹ mà nói, có thể phát hiện được ở đầu ngón tay cùng với bên méo của ông ta, phảng phất như có màu vàng kim nhàn nhạt đang xuất hiện.
Trạng thái không khác lắm so với khi phát bệnh lần trước, lúc ấy ông chủ Châu cũng đã súc miệng chuẩn bị cắn ông ta biến ông ta thành cương thi để miễn cưỡng ép kéo dài tính mạng, kết quả là người ta lại được gia hạn trước rồi.
Giống như là cầm thẻ tín dụng của người khác đi ra ngoài tùy tiện tiêu phí vậy, đây là chuyện thoải mái nhất.
Ăn, uống, chơi, đều có người khác trả tiền giúp bạn, bạn chỉ phụ trách tới bến là được rồi.
- Rắc rắc…
Đầu gối cô gái đầu gối bắt đầu biến dạng, cũng bắt đầu trở nên mềm hơn, cơ thể cũng nghiêng về phía trước, bộ thân thể này, mới vừa rồi đã bị chính cô ta lột da, cho nên lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng máu dịch tuần hoàn bên trong cơ thể đã gần như đình trệ.
Nếu nói là bộ thân thể này đã gần đến lúc tan vỡ, chẳng bằng nói là một phần linh khí thuộc về Hạn Bạt này, đã bị phân tách ra thì đúng hơn.
Bản tôn của cô ta cách nơi này mấy ngàn dặm, thứ xuất hiện ở nơi này, là tinh khí thần của cô ta, để giữ loại khí thế “Nhất cổ tác khí”* này, lúc trước, cô ta cũng không thể sát sinh.
(*một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên, sau này được dùng với việc hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Một khi giết một người, sẽ giống như là bị xì hơi vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận