Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 579: Hải thần VS cương thi thuỷ tổ

Trong xe.
Châu Trạch nhìn thấy lão Hứa quỳ trên mặt đất trong tiệm đối diện.
Cũng nhìn thấy lão Hứa dùng dao găm đâm thẳng vào mặt mình.
Thành thật mà nói.
Anh rất đau lòng.
Trên phương diện kia, khuynh hướng tính dục của ông chủ Châu rất bình thường.
Tuy nói anh và Hứa Thanh Lãng đã ở cùng nhau một thời gian dài, quan hệ giữa hai người vẫn luôn quy củ.
Nhưng tục ngữ nói, cho dù là đàn ông, nhưng nếu có một người đàn ông đẹp mắt khác không ngừng lượn lờ trước mặt, hẳn bạn cũng sẽ thấy thoải mái, không phải sao?
Hiện tại.
Hứa Thanh Lãng đã bị hủy dung.
- Chậc...
Hơi khó chịu.
Châu Trạch lấy bật lửa ra, châm lửa vào điếu thuốc đã bị anh cắn gần nát đầu lọc. Anh không hút, chỉ kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, đặt ra bên ngoài cửa sổ.
Rất nhanh.
Mưa to đã làm điếu thuốc ướt nhẹp.
Điếu thuốc này.
Không thể nào cháy được nữa..
- A a a a!!!!!!!!!!!!
Tiếng kêu thảm thiết.
Từ trong quán truyền ra.
Đau.
Đương nhiên đau.
Tay Châu Trạch rung rung, gẩy tàn thuốc vốn không tồn tại xuống đất, thực ra anh cũng không biết mình làm động tác này có ý nghĩa gì.
Trong tiếng kêu của Lão Hứa.
Mang theo một loại giải thoát.
Phảng phất như một người đã bị đè nén quá lâu.
Rốt cục cũng có thể thoát khỏi gông xiềng.
Nuốt cô ta.
Mời hải thần.
Đây là dự định... ...
Châu Trạch mở cần gạt nước ra.
Cứ nhìn cần gạt nước không ngừng quét nước mưa trên kính xe đi, nhưng ở giây tiếp theo, bọt nước lại lập tức bao trùm, vòng đi vòng lại, dưới mưa to, vĩnh viễn không ngừng.
- Là muốn phong ấn một bộ phận của hải thần vào trong cơ thể mình sao?
Châu Trạch đang suy tư.
Anh phải suy tư.
Lão Hứa thương tiếc gương mặt của bản thân tới mức nào, Châu Trạch rõ ràng.
Khi cậu ta còn bé, bởi vì gương mặt đó mà bị khi phụ sỉ nhục, bị cười nhạo, thậm chí, sau khi chậm rãi lớn lên, cũng vì gương mặt đó cậu ta từng bị quấy rầy rất nhiều.
Nhà cũ của cậu ta đã phá bỏ và dời đi nơi khác, cậu ta cũng được bồi thường hai mươi mấy căn hộ.
Nhưng lựa chọn của cậu ta lại là mở một tiệm mì nhỏ.
Hơn nữa còn rất thích tìm đường chết, mở tiệm mì ngay gần phòng đọc sách của Từ Nhạc trước kia.
Mở ở trung tâm thương nghiệp nơi chim không ỉa phân này.
Có chút... Đậu hũ Tây Thi.
Châu Trạch vẫn cảm thấy, đàn ông thích nhan sắc, đàn ông thích "tu bổ" bản thân mình, thật ra là chuyện rất bình thường.
Rất nhiều đàn ông thích dùng bộ dáng "lôi thôi lếch thếch" để tạo thương hiệu cho mình.
Ví dụ như Einstein…
Lại không nhìn một chút xem rốt cuộc mình có loại nội tại hoàn toàn bạo nổ như người ta hay không.
- Ai.
Thở dài.
Lầm bầm lầu bầu:
- Lão Hứa.
- Hủy dung rồi.
Giống như đang nói.
Đồ sứ đẹp mắt nhất nhà mình đã bị vỡ.
Đau lòng.
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp.
- Thân ta là lao, tâm ta là khóa, hồn ta là cấm.
- Phong.
- Tồn.
- Thúc.
- Định!
Trong vũng máu.
Hứa Thanh Lãng mở mười ngón tay thấm máu tươi của mình ra, vừa quát khẽ chú ngữ vừa bắt đầu lấy máu vẽ bùa ở bên cạnh.
Toàn bộ tràng diện.
Thoạt nhìn hơi máu tanh, có chút chói mắt.
Một người đàn ông mị nhược tận xương.
Vừa liếc mắt nhìn đã có thể kích phát tâm tư muốn bảo vệ của đàn ông.
Cậu ta quỳ trong vũng máu.
Ngực của cậu ta, mặt của cậu ta.
Đang không ngừng chảy máu.
Nhưng trong mắt cậu ta.
Lại tràn đầy bình tĩnh.
Phảng phất như người bị làm nhục.
Căn bản không phải bản thân mình.
Mà là một.
Công cụ.
Châu Trạch nhớ đến trước đây, khi mình khám cho một cựu chiến binh, vị cựu chiến binh kia thật sự là cựu chiến binh, không phải loại người được truyền thông hiện tại bịa đặt ra. Sau khi chiến tranh kết thúc, cựu chiến binh kia không đi làm quan, mà về nhà trồng ruộng.
Này vừa trồng.
Chính là ba mươi năm.
Chờ sau khi bản thân không cách nào trồng trọt nữa, phải tới nghĩa trang liệt sĩ làm người thủ lăng cho các chiến hữu ngày xưa của mình, có người mình biết, có người mình không biết, có người năm đó đã từng ăn chung một chảo dùng chung một muỗng...
Vừa thủ lăng, lại thêm hai mươi năm trôi qua.
Sau một cơn mưa buổi sáng, khi đang quét dọn, cựu chiến binh này ngã xuống, té gãy chân.
Châu Trạch nhớ đến lúc ấy, bản thân mình vừa cứu trị cho cựu chiến binh này, vừa dựa theo thói quen trước đây chuẩn bị an ủi người ta thì.
Ngược lại được ông lão kia an ủi ngược.
Ông lão ấy còn đang nghiêm trang tính toán, chính ông ấy đã có tuổi rồi, lại gãy một chân, tiếp theo, ông ấy còn có thể làm gì?
Sau đó, khi đi kiểm tra phòng, ông lão và Châu Trạch đã từng tán gẫu với nhau, ông ấy nói, người thật sự đi xuống từ chiến trường thật ra rất tiếc mệnh, nhưng bọn họ tiếc mệnh lại khác với sự tiếc mệnh của những người khác.
Bọn họ biết tính kế.
Tỷ như đã mất một tay, tỷ như trúng đạn chỗ nào, tỷ như bị chấn thương gì đó, buổi trưa hôm nay đã ăn bao nhiêu thức ăn.
Tính kế tính tới tính lui.
Bọn họ lại cảm thấy thân thể và sinh mệnh này thật không có chút liên can.
Thiếu chân, mệnh vẫn còn đó.
Đại khái.
Chính là cảm giác này.
Lúc này, lão Hứa khiến Châu Trạch nghĩ tới cựu chiến binh kia.
Hai người có cùng mục đích.
Cho dù là thân thể của chính mình.
Là người mỗi ngày khi mình rời giường, soi gương đều nhìn thấy.
Thật ra cũng có thể hy sinh bộ phận.
Sắc mặt lão Hứa bắt đầu trở nên trắng bệch, một loại trắng yêu dị, không giống như mất máu quá nhiều mà giống như trúng độc.
Châu Trạch vẫn đang ngồi trong xe nhìn.
Lão Hứa nói.
Chuyện này, để chính cậu ta tự xử lý.
Châu Trạch đáp ứng.
Cho nên bây giờ.
Anh cứ đứng bên cạnh nhìn như vậy.
Nhìn cậu ta tìm đường chết.
Nhìn cậu ta hủy dung.
Nhìn cậu ta lúc thì cười nhạo, lúc thì thở gấp.
Nhẫn tâm?
Không đành lòng.
Nhưng vẫn phải nhịn.
Từng đường vân màu xanh biếc bắt đầu hiện lên trên người Hứa Thanh Lãng, đầu tiên là lồng ngực, sau đó là tứ chi, cuối cùng, chậm rãi thẩm thấu tới trên mặt.
Lúc này lão Hứa.
Có điểm giống với Vu Sư bộ lạc của Châu Phi.
Rất đơn sơ.
Rất xưa cũ.
Rất hoang vu.
Như một bức điêu khắc.
Có thể cầm vào bảo tàng cất giữ.
Sau khi Hứa Thanh Lãng niệm chú ngữ xong thì.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy.
Cơn mưa chung quanh đây.
Lập tức trở nên càng lớn hơn so với trước kia.
Hơn nữa còn lớn đến khoa trương.
Thật sự là mưa tầm mưa tã.
Tiếng mưa rơi dồn dập như thiên quân vạn mã chạy chồm.
Truyền thừa của lão Hứa vốn không thể tính là danh môn chính phái, ngay cả sư phụ của cậu ta còn có bộ dáng ấy, không thể nào dạy dỗ ra thứ quang minh chánh đại được.
Cho nên, đối với một màn lão Hứa đang tạo ra lúc này, ngược lại Châu Trạch không cảm thấy có gì kỳ quái.
Mưa đang rơi.
Máu cũng đang rơi.
Đèn trong quán đã được bật, nhưng chiếu rọi ra một vòng màu máu đỏ ửng.
Đột nhiên.
Châu Trạch cảm thấy lúc này, chuyện lão Hứa đang làm có vẻ hơi quen thuộc.
Hẳn cậu ta muốn cưỡng ép trói chặt mảnh vỡ hải thần đang không biết phiêu diêu ở nơi nào trong biển lại cùng bản thân.
Ý của cậu ta chính là.
Sau này, rất có thể dựa vào nó để mượn lực lượng hải thần.
Trong quá trình này khẳng định còn có chế ước, khẳng định còn có đôi co, khẳng định còn có đề phòng lẫn nhau, đương nhiên, càng nhất định sẽ có sự chuyển vận và thỏa hiệp lợi ích giữa hai người.
Hơi.
Quen thuộc.
Châu Trạch nghiêng đầu, kéo kiếng chiếu hậu, nhìn bản thân mình trong gương.
A.
Mình nói vì sao hô hấp lại dồn dập như vậy.
Bản thân mình trong gương chiếu hậu.
Cũng đang nở nụ cười.
- Này, tôi nói, không phải là anh bị phong ấn trong tôi... ...
- Chó... ... Trông... ... Nhà... ...
- Chậc.
Châu Trạch chắp chắp miệng.
- Đây là gấp gáp?
Bỗng nhiên Châu Trạch hăng hái hẳn lên, tiếp tục nhìn bản thân mình trong gương chiếu hậu, nói:
- Sẽ không phải là thật chứ?
- Chó... ... Trông... ... Nhà... ...
- Này, quay đi quay lại cũng chỉ có câu này? Lời giải thích của anh có vẻ hơi yếu ớt, tôi có thể chơi chút gian trá được không?
- Từ... Cho... Là... Đúng… Chó... ... Trông... ... Nhà... ...
Châu Trạch hướng về phía bản thân mình trong gương chiếu hậu.
Dựng lên một ngón giữa.
- Phù... ... Phù... ... Phù... ...
Mà lúc này.
Bỗng nhiên trong quán truyền đến tiếng gió.
Ngay tiếp theo, bóng đèn cũng bắt đầu lúc sáng lúc tối.
Nhiệt độ bốn phía cũng theo đó mà chậm lại.
Từ nơi sâu xa.
Thật sự có cái gì bị dẫn dắt.
Bị lôi kéo qua đây.
- Phong!
Hai tay Hứa Thanh Lãng chống đỡ trên mặt đất.
Nghễnh đầu.
Cắn răng.
Đang áp chế sự phản phệ trong cơ thể mình.
Cơ thể cậu ta co quắp lại, vết thương trên ngực cũng đang run rẩy, nhất là lỗ hổng bị chính cậu ta quấy ra trên mặt, vào lúc này có vẻ hết sức dữ tợn.
Châu Trạch lấy di động ra.
Theo thói quen muốn chụp một tấm cho lão Hứa.
Nhưng ngẫm lại, cuối cùng anh vẫn quyết định cất di động vào.
Đừng sát muối lên vết thương của người khác.
Lửa cháy đổ thêm dầu.
Là loại hành vi có thể khiến đại đa số người cảm thấy đã nghiền, lại có thể thu được khoái cảm.
Nhưng nhìn lão Hứa bên trong đang thống khổ như vậy.
Châu Trạch thật sự có chút không đành lòng.
- A a a a!!!!!!!
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Cũng may vào giờ này, trung tâm thương nghiệp vốn không một bóng người.
Hơn nữa lúc này trời mưa rất lớn.
Ngược lại không cần lo lắng sẽ kinh động người khác.
Lão Hứa có vẻ rất thống khổ, nhưng cậu ta một mực quyết chống, cố gắng chịu đựng, cũng có thể thành công.
Màn gậy ông đập lưng ông trước đó thật ra chỉ là tiền hí, thống khổ và giãy giụa chân chính ở chỗ này.
Hải thần kia, hoặc chính là xà yêu trong đại dương kia, không thể nào cam tâm để một nhân loại có dính líu quan hệ gì với mình.
Nói trắng ra là.
Loại quan hệ này.
Ở phương Tây nó được gọi là khế ước, ở phương Đông có lẽ gọi nó là "cộng sinh" thích hợp hơn một chút.
Có điểm giống với hai người hợp tác buôn bán.
Chênh lệch đẳng cấp không thể quá lớn, nếu không việc làm ăn này không cách nào tiếp tục. Bạn bè, chữ "bạn bè" này, nói trắng ra chính là hai chuỗi tiền đồng đẳng.
Ở trong mắt hải thần.
Có thể lão Hứa.
Còn chưa xứng.
Nghĩ tới đây.
Châu Trạch lại nhíu nhíu mày.
Lại nhìn một chút bản thân mình trong gương chiếu hậu.
- Anh... ... Cũng... ... Biết... ... Nói... ... A... ...
- Ngu ngốc.
- Gia cố phong ấn thêm cho tao, chặn miệng anh ta lại.
Châu Trạch nhắm mắt lại.
Chậm rãi chờ.
Đồng thời anh cũng đang suy tư, chờ sau khi lão Hứa thành công, anh phải làm sao bây giờ?
Dường như bùn của Hầu Tử có rất nhiều lợi ích với mình, nhưng mình thụ thương không để lại sẹo, dường như không phải là vì bùn của Hầu Tử.
Vậy sau này lại để lão Hứa tới Hàn quốc, phẫu thuật thẫm mỹ xong rồi trở về?
Nhưng gương mặt đã chỉnh dung và gương mặt nguyên thủy.
Chỉ tính là nhìn qua giống nhau như đúc, nhưng trên thực tế, trong lòng luôn có vướng mắc.
Thật ra, chí ít, đối với đàn ông Trung Quốc, cho dù ngoài miệng anh ta có nói anh yêu chính linh hồn của em, không phải sự trẻ trung, không phải thân hình của em, không phải chân em, không phải phân bố hormone.
Nhưng trong lòng phần lớn người vẫn chú ý tới gương mặt của người phụ nữ cùng giường với mình kia đã từng động đao hay chưa..
Được rồi.
Cách một con đường cách.
Bạn mình đang bị khổ sở dày vò.
Châu Trạch cảm thấy hiện tại mình nghĩ tới những thứ này dường như hơi không tôn trọng cậu ta.
Nhưng ngoài việc suy nghĩ những thứ ngổn ngang này phân tán lực chú ý, Châu Trạch không thể làm chuyện gì khác.
Mà lúc này.
Trước mặt Châu Trạch, trên đường cái trong giọt nước.
Bỗng nhiên chậm rãi xuất hiện một bóng người.
Đây là một bóng người do nước mưa tạo thành.
Bóng người mơ hồ.
Nhưng sau lưng người ấy, có một chiếc đuôi dài cũng do nước mưa tạo ra xuất hiện, tùy ý loạng choạng.
Bóng người này.
Đang đi về phía tiệm mì.
Vẻ mặt Châu Trạch lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Anh dựng thẳng chiếc ghế đang ngửa ra sau của mình.
Đồng thời.
Mở đèn xe lên!
- Bốp!
Dưới ánh đèn xe soi chiếu.
Bóng người kia cũng dừng bước.
Sau đó.
Nó quay đầu, không hề nhìn tiệm mì, mà hướng mặt thẳng tới Châu Trạch trong xe.
Đây là gương mặt vặn vẹo lại khủng bố, bọt nước lăn tăn như sóng gợn, như lân phiến rậm rạp chằng chịt.
Lộ vẻ dữ tợn.
Mang theo đe dọa.
Nó không ngừng phát ra tiếng cười lạnh trầm thấp lại áp lực với Châu Trạch:
- Khặc khặ-x-xxxxx... ...
Châu Trạch liếm môi.
Da trên người anh bắt đầu hiện ra màu xanh lá.
Khóe miệng anh lộ ra hai chiếc nanh.
Trong tròng mắt anh có hắc ám nổi giận đang thiêu đốt.
Đồng thời.
Anh phát ra một tiếng rít gào thuộc về cương thi.
Không chút do dự chỉnh trở về.
- Rống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận