Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1062: Hiện trường tai nạn xe cộ

- Tôi cảm thấy chúng ta nên thay đổi trọng tâm chú ý thành, tốc độ cởi quần áo thay quần áo mặc quần áo của người phụ nữ này, làm sao có thể nhanh như vậy.
Lúc này chỉ mới qua được bao lâu nha.
Thời điểm chúng tôi rời đi cô vẫn còn đang kiểm tra tình hình trên sân khấu đấy.
Bây giờ thì đã đổi quần áo xong rồi còn khởi động xe chạy tới đây rồi?
Cô nàng ngốc bạch ngọt kia, trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng, nói với Châu Trạch:
- Đại nhân, có phải là ngài đã cảm ứng được gì đó hay không, lên xe, chúng ta cùng đuổi theo.
Tôi cảm ứng được là tôi phải rời khỏi nơi này rồi, nếu không lại bị cuốn vào bên trong trò chơi “mọi người cùng nhau bắt quỷ” đó.
Nhưng trực tiếp nói những lời này với một nữ quỷ ngốc bạch ngọt mà nói, dường như có chút quá tàn nhẫn rồi.
Rốt cuộc cũng không phải là loại cáo già như luật sư An, trải qua trăm tu ngàn luyện rồi.
Hơn nữa, trên người cô nàng ngốc bạch ngọt này, dường như Châu Trạch nhìn thấy bóng dáng bản thân trong quá khứ.
Đã từng, bản thân cũng đã từng cẩn thận, lòng một dạ hướng về âm ti, cả ngày đều suy nghĩ muốn vì sự hài hòa của âm dương mà cố gắng phấn đấu.
Sau đó rơi xuống như hiện tại, hắc hóa rồi, đào góc tường âm ti, thậm chí trực tiếp giết quan cấp cao cũng không phải là chuyện chỉ mới một hai lần.
Cũng vì vậy, lúc nhìn thấy nữ quỷ ngốc nghếch hăng say lại còn nhiệt tình với công việc như vậy, ông chủ Châu thật sự có một loại cảm giác sâu trong nội tâm mình hơi xúc động một chút.
Đương nhiên, nói qua nói lại thì từ chối vẫn là điều chắc chắn.
- Tôi dựa theo phương pháp của tôi để tìm, cô tiếp tục dựa theo phương pháp của cô mà tìm, nếu đến lúc đó chúng ta có đột phá, lại gặp sau.
- Đại nhân, ở chỗ tôi còn có một chút chuyện liên quan tới manh mối muốn báo cáo với ngài một chút, tôi...
- Sao tôi có thể không biết được?
- Đúng vậy nhỉ, hẳn là đại nhân đã sớm phát hiện, cho nên mới đi tới quán cơm kia giống như tôi.
Cô nàng ngốc bạch ngọt tin tưởng.
Sau đó nàng lập tức quay đầu xa, đạp chân ga, “brừm brừm brừm”, nhanh chóng lái xe gắn máy rời đi.
Lúc này, điện thoại di động của Châu Trạch reo vang, là điện thoại của luật sư An.
- Alo, ông chủ, chúng tôi ở Thành Đô rồi, đang xuống xe ở Song Lưu.
- Tìm khách sạn đi, rồi gửi định vị qua cho tôi, tôi lập tức tới.
- Được, xong ngay đây.
Bữa cơm mới vừa rồi, bởi vì sợ mấy ông chú cảnh sát tới lại phải làm ghi chép, cho nên Châu Trạch cũng chưa kịp ăn được bao nhiêu, vào lúc này đang nghĩ đợi lát nữa tụ tập với đám người luật sư An, đi xung quanh khách sạn tìm chỗ nào đó ăn bữa khuya.
Có lẽ.
Hiện tại, một điều duy nhất còn đáng lưu luyến ở Dung Thành, thì chắc chính là bữa ăn khuya của nó rồi.
Chốc lát sau.
Luật sư An gửi định vị trong Wechat.
Châu Trạch cùng Oanh Oanh bắt được một chiếc taxi, trực tiếp đi qua đó.
Về phần nữ quỷ ngốc bạch ngọt kia.
Châu Trạch cảm thấy cô ta cần phải tự mình trải qua và gánh vác một vài chuyện, mới có thể lớn lên, anh làm như thế, cũng là đang rèn luyện cho cô ta, là vì tốt cho cô ta.
Đến vị trí mục tiêu.
Châu Trạch cùng Oanh Oanh xuống xe.
Oanh Oanh bĩu môi một cái.
Châu Trạch thì lại mím môi một chốc.
Lúc này, bọn họ đang đứng ở trước quán rượu luật sư An đã chọn.
Đây là một khách sạn theo chủ đề rất đặc sắc.
Trên cổng vòm cùng với vách tường của quán rượu, là từng khuôn mặt vẽ theo kiểu kịch Tứ Xuyên.
Trên bảng hiệu chính là viết: “Khách sạn chủ đề đổi mặt”
- Trùng hợp như vậy sao?
Châu Trạch xoa xoa mi tâm, anh cho là, chuyện này chắc hẳn thật sự chỉ là trùng hợp, nếu không sao lại có nhiều nhân vật lớn không có chuyện gì làm lại đứng xếp hàng kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên mà tính kế anh như vậy?
- Ông chủ, chúng ta đổi sang một quán rượu khác không? - Oanh Oanh đề nghị.
- Tôi đồng ý.
Sau đó.
Châu Trạch cùng Oanh Oanh khách sạn chủ đề tình nhân ở đầu đường đối diện, giao tiền xong cầm chìa khóa, vào phòng.
Bên trong là cái giường trong màu hồng.
Trong phòng vệ sinh lại còn để một cái giường nước.
Đồng thời còn có một loạt đạo cụ tương tự với còng tay và roi da loại nhỏ làm bằng nhựa.
Còn có khung sắt nữa.
Chậc chậc.
- Thật là khiếm nhã nha.
Ông chủ Châu cảm khái nói.
Đại khái phần lớn đàn ông sau khi mang bạn gái mình vào loại khách sạn kiểu này, đều sẽ ngoài miệng thì phê phán, trong lòng lại cười hì hì.
- Ông chủ, giường nước nha, anh có muốn tắm không?
Oanh Oanh chỉ giường nước hỏi.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn hỏi:
- Trong quyển sách «Tu dưỡng bản thân của người hầu gái», cũng dạy những thứ này?
- Vâng ạ!
- Vậy khi trở về nhập loại sách này nhiều một chút, hẳn sẽ rất dễ bán.
Ông chủ Châu biết lắng nghe, chuẩn bị bỏ cởi quần áo thả lỏng một chút.
Cái này giống như là một người vừa mới học lái xe, vừa lấy được bằng xong, rất hưng phấn rất chờ mong cơ hội được lên đường vậy.
Châu Trạch cảm giác hẳn là bản thân nên thỏa mãn kỳ vọng này của Oanh Oanh một chút.
Dù sao cũng gần sang năm mới rồi.
Ông chủ Châu làm việc rất chú trọng đến chuyện có đầu có đuôi, đầu đuôi hô ứng.
Cho nên thời điểm Oanh Oanh đi vào cọ rửa giường nước, anh châm một điếu thuốc trước, đồng thời mở TV lên.
Khiến người có chút thất vọng là, TV là TV bình thường, không có thiết lập trực tiếp phát hình ảnh bùng nổ gì đó ngay từ đầu.
Chuyện này, đợi lát nữa có thể ghi lại thư ý kiến để ở trên tủ đầu giường, làm bất cứ chuyện gì, phải biết chú ý chi tiết đúng chỗ nha.
Kênh đầu tiên xuất hiện trên TV là tin tức của Dung Thành.
Trong hình lại đang phát tình huống ở nhà hàng lúc buổi tối kia.
Chờ người dẫn chương trình nói lúc ấy có một phóng viên của đài đang ăn cơm với cha mẹ vợ ở quán cơm đó.
Châu Trạch mới bừng tỉnh.
Nếu không thực sự khó mà giải thích được kênh tin tức vốn luôn nổi tiếng với sự lười biếng của Dung Thành, tại sao thoáng cái lại trở nên mau lẹ như vậy.
Ông chủ Châu lại lần nữa lấy góc độ khác để xem xét vụ tai nạn đổi mặt lần này, người trong cuộc vẫn chưa chết, được đưa đến bệnh viện, tạm thời tính mạng đã qua cơn nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận