Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1785: Hạn Bạt (1)

Một khắc sau.
Xi Vưu cùng Doanh câu đồng thời bắt đầu tấn công.
Tràng diện này, nhìn qua có chút cảm giác như các võ tướng đấu một chọi một trước trận chiến Tam Quốc, nhưng loại mưa gió sấm chớp tạo nên từ trận chiến của hai người bọn họ, lại đã sớm vượt ra khỏi cấp độ người thường có thể tưởng tượng ra được rồi.
Chẳng qua là, có lẽ bởi vì hai người đều nổi tiếng dựa vào sự cường hãn của nhục thân, cho nên trong lúc giao đấu, lại có vẻ gần gũi với quần chúng nhân dân hơn so với trận chiến của những ma thần khác.
Ừm, cảm giác chính là hiệu ứng đặc biệt không quá hoành tráng, kinh phí của đoàn làm phim quá mức túng thiếu rồi.
Dù sao thì mời Doanh câu cùng với Xi Vưu làm diễn viên chính cho vở diễn lần này, hai gương mặt lớn có mặt ở nơi này, thù lao đóng phim quá cao, đương nhiên cũng không có cách nào bỏ thêm tiền làm hiệu ứng đặc biệt nữa rồi.
Cũng vì vậy, một cách tự nhiên, đã đánh ra một loại cảm giác Đấu khí hóa mã*.
(*một từ được sử dụng trên mạng, xuất phát từ một trong một bộ phim chuyển thể, ngựa được dùng làm phương tiện di chuyển thay vì bay bằng đấu khí như trong nguyên tác, bị cười nhạo và bị gọi là “đấu khí hóa mã” với nghĩa “khủng bố như vậy” như một cách cười nhạo)
Nhưng mà, chỉ cần cẩn thận quan sát, là có thể phát hiện được, từ khi trận chiến giữa hai người bắt đầu, vị trí đỉnh thung lũng ở hai bên, đang không ngừng hạ thấp xuống.
Mỗi một lần binh khí giao nhau, mỗi một lần nhục thân va chạm, lực chấn động kinh khủng trong đó, kinh khủng giống như một thanh dao cạo, đang cào xé địa hình trong khu vực này.
Đương nhiên, thế cục vẫn rất rõ ràng, chuyện này đã cho thấy rõ ràng một chuyện, đó chính là Doanh câu vẫn còn kém Xi Vưu một bước, mà chênh lệch một bước này, trong trận giao đấu này, đã thể hiện trong mọi phương diện.
Mỗi một lần giao đấu, kẻ rút lui, đều là Doanh câu, mỗi một lần va chạm, người không thể chịu nổi trước, cũng vẫn là Doanh câu.
- Hô...
Một màn này, ông chủ Châu lại xem đến mức đầy hứng thú.
Con hàng Thiết hàm hàm này, cũng có thời điểm ăn đòn nha.
Chẳng qua là nếu xem từ một góc độ khác, man lực của Xi Vưu lúc bấy giờ, có thể nói là tuyệt đỉnh, mà Doanh câu khi đó, lại có thể quần đấu ở dưới tay đối phương cho tới lúc này.
Mặc dù ở thế hạ phong, nhưng có thể không ngừng giao đấu mặt đối mặt với Xi Vưu, đã là tương đối ghê gớm rồi.
Châu Trạch cũng biết, Doanh câu lúc này, hẳn vẫn chưa phải là thời kỳ đỉnh cao nhất của anh ấy, trận đại chiến dây dưa kéo dài này của loài người, vẫn còn lâu mới có thể kết thúc, nói cách khác, Doanh câu vẫn còn có thể tiếp tục trưởng thành trong quá trình này.
Đỉnh cao thực sự, hẳn là vào sau khi Doanh câu phản bội lại Hoàng Đế, thời điểm đi vào địa ngục, nắm giữ U Minh Chi Hải, tạo ra thể chất cương thi của bản thân, khi đó, mới là sự biến đổi thuộc về Doanh câu thực sự.
Cho dù là ở thời kỳ Thượng cổ, Doanh câu sau khi lột xác, cũng là sự tồn tại tương đương với thần ở trên trời vậy.
Mà cục diện trước mắt, hơi có một loại cảm giác Vũ Vương phạt Trụ ngoại sử Phong thần diễn nghĩa.
Trận chém giết này, thời gian dây dưa cũng đã không ngắn, cuối cùng, lấy việc Doanh câu rút lui mà kết thúc.
Dù sao, thời gian cản lại được cũng không còn nhiều lắm, cũng không cần phải tiếp tục lãng phí ở nơi này, quan trọng nhất là, đánh, thì lại đánh không lại.
Bên phía Xi Vưu, hằn là bởi vì một vài nguyên nhân khác, cũng không lựa chọn tiếp tục truy đuổi.
Hình ảnh cuối cùng, ánh mắt của Xi Vưu xuyên thấu qua làn sương mù ở phía trước, nhìn chăm chú theo hướng Doanh câu rời đi.
Ông chủ Châu có thể đọc được một cách rất rõ ràng sự tán thưởng từ trong ánh mắt này của Xi Vưu, cũng không biết được có phải là cái tên Thiết hàm hàm đứng ở bên cạnh mình đây cố ý tăng thêm kịch tính hay không nữa.
Dù sao, anh ấy năm đó, rõ ràng là bởi vì lực chiến không bằng mà rút lui.
Anh đấy đến người cũng đã chạy rồi, anh nói cho tôi biết xem, chẳng lẽ sau lưng anh mọc một đôi mắt cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng lúc ấy Xi Vưu đang tràn đầy trìu mến mà nhìn theo anh sao?
Đương nhiên, những tiểu tiết này, hoặc giả nên gọi là nghệ thuật xào nấu, ông chủ Châu cũng sẽ không phá bầu không khí mà đi tranh luận với Thiết hàm hàm như vậy.
Mặc kệ như thế nào, Hiên Viên kiếm sắp tới, loại tình tiết nhớ lại phiên bản thực tế ảo này, đoán chừng cũng không còn lại bao nhiêu thời gian, để mặc Thiết hàm hàm có thể vui vẻ thì cứ vui vẻ thêm một lúc đi.
Mặc dù trong lúc đối mặt với người khác, ông chủ Châu vẫn luôn rất cay nghiệt, hơn nữa còn là một sát thủ bầu không khí và là sát thủ giết sư, nhưng trong lúc đối xử với Doanh câu, ông chủ Châu vẫn luôn có thể càng khoan dung hơn một chút.
đang mặt đối với người khác lúc, Ông chủ Châu một mực rất cay nghiệt, lại là không khí cùng tiểu thanh tân sát thủ, nhưng ở đối đãi Doanh câu lúc, Ông chủ Châu vẫn có thể càng khoan dung một chút.
Sau đó hình ảnh thay đổi, dường như đang xác nhận cho cảm giác “thời gian không còn nhiều” kia của Châu Trạch, bởi vì khung cảnh kế tiếp bắt đầu trở nên nhanh chóng hơn, giống như ấn vào nút tua nhanh vậy.
Có chém giết trên chiến trường, có dẫn quân tiến quân đột phá, cũng có trận chiến cuối cùng, chém chết Xi Vưu, tất cả khung cảnh đều có Doanh câu, nhưng đều lướt qua rất nhanh, ông chủ Châu chỉ có thể thể tập trung tinh thần mà nhìn, có thể xem được bao nhiêu thì xem bất nhiêu.
Trong những khung cảnh lướt qua với tốc độ nhanh chóng đó, còn có khung cảnh mọi người đối mặt với đầu của Xi Vưu, mọi người vui vẻ ăn mừng, Doanh câu một mình ngồi ở trong thung lũng ở bên dưới, mang theo rượu được chế từ máu tươi của ma thần, tự rót tự uống.
Nhìn đối thủ mạnh mẽ ngày xưa, bây giờ đã bị chém chết, tâm trạng của Doanh câu, thực sự là cực kì thấp.
Có lẽ, trong cả cuộc đời mình, cho dù có là vị Tiên vương sau này, Doanh câu cũng chưa từng bại trận đi, mà người duy nhất có thể khiến cho anh ấy chịu nhục, khiến cho anh ấy đánh không lại được, khiến cho anh ấy có thể thua đến tâm phục khẩu phục, chỉ có Xi Vưu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận