Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 858: Chăm chú nghe! (2)

Lão đạo lắc lắc cổ tay tê dại đau đớn của mình.
Kêu rên lên:
- Có ai không, này, đến nói chuyện với người ta đi?
- Chí ít có người đến, phản hồi lại một chút đi?
- Nếu vậy chờ ra ngoài, mọi người tán gẫu mình đều gặp nguy hiểm gì đó.
- Chẳng lẽ bần đạo lại nói mình giống như người đần độn ngồi ở đây thổi gió hồi lâu sao?
... ...
Trong núi lớn sông vắng mờ mịt.
Kéo ra một bóng dáng vĩ đại khủng bố.
Bên hông thằng bé đeo một chiếc bút lông, trong lòng ôm một quyển tập, nhưng trên tay, lại xách thùng nước và bàn chải, đang đứng trong thung lũng giúp lau chùi vết bẩn nơi đó.
Ngay trước mặt thằng bé cách đó không xa.
Có một cái hố lõm cực lớn.
Thằng bé rõ ràng, trước kia không có, từ lần trước Đế Thính (linh thú của Địa Tạng Vương Bồ Tát) và Bồ Tát đi ra ngoài một chuyến sau khi trở về đã xuất hiện cái hố này.
Cậu không dám hỏi kỹ xem hố này xuất hiện như thế nào.
Bất cứ kẻ nào thua thiệt mình và chuyện gì không sáng sủa, luôn không đồng ý nhắc đến.
Nhưng liên tưởng tới đồn đại trong địa ngục hiện giờ.
Nghe nói có một người.
Đứng trên người Đế Thính.
Cứng rắn giẫm ra một cái hố này!
Thằng bé thấy hơi khoa trương, nhưng mắt thấy mới là thật, làm một trong hai người gần Đế Thính nhất cả địa ngục, cậu biết đây rất khó giả bộ.
Huống hồ mấy thứ kia lan truyền càng ngày càng quái dị.
Còn nói người kia triệu hồi vầng trăng máu xuống.
Đánh về phía Vương thành Tống đế.
Sau đó trong đại chiến.
Lại một lần nữa kéo trăng máu xuống.
Làm thành đại quân chiến tranh quét qua âm ty.
Đánh bại không biết bao nhiêu pháp thân của Diêm La.
Đáng tiếc.
Thằng bé biết phân lượng của mình.
Cậu không lấy công đức và tích điểm đạt được đĩa ngọc của phán quan.
Mà bởi vì cậu hầu hạ quét dọn Đế Thính có công, Địa Tạng Vương Bồ Tát phát ra pháp chỉ.
Ban cho cậu một thân phận “Phán quan”.
Cậu cũng đã từng hoàn dương lên dương gian.
Dương gian thay đổi thật sự rất lớn.
Cậu còn đi qua hiệu sách kia.
Nhưng nghĩ đến hiệu sách kia, thằng bé lại không dám suy nghĩ tới nữa.
Đế Thính đang ngủ ngay dưới chân mình, nhưng cậu lại không dám khinh thường chút nào.
Chuyện đó.
Phát hiện kia.
Nhưng cậu không nhắc đến với bất kỳ ai.
Bởi vì thân phận của cậu đặc thù, cho nên khi đại quân âm ty xuất chinh, cậu không hề ở bên trong, cũng không có ai dám cố ý chạy đến nơi này, cố ý lấy “Bật mã ôn” tới trêu chọc tham chiến.
Thằng bé biết thân phận của mình không lọt được vào mắt âm ty, chính là vài tuần kiểm khi nhìn thấy mình ngoài mặt cung kính nhưng sau lưng vẫn cho rằng mình là vượn đội lốt người.
Nhưng mà cậu lại không tức giận.
Bởi vì cậu vốn là người may mắn, người ta cười lại đối xử như vậy, việc gì phải tức giận?
Về kết cục của rung chuyển đó.
Cũng có vô số cách nói.
Có người nói đại quân âm ty chặn giết người này.
Bởi vì người này cuối cùng bị thiêu đốt, hóa thành tro bụi.
Có người nói là do Địa Tạng Vương Bồ Tát ra tay, trấn áp đầu sỏ hung ác này!
Cũng có người nói, người kia đi thẳng tới cầu Nại Hà rồi, thà rằng lột sạch tất cả, làm lại từ đầu, cũng không nguyện cúi đầu trước mặt đại quân âm ty.
Rất nhiều cách nói, cụ thể nên tin ai, chính thằng bé cũng không rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn chờ mong một điều cuối cùng đi.
Một người cao lớn xuất sắc như vậy.
Cứ triệt để kết thúc như thế.
Không khỏi quá mức đáng tiếc.
Ngay khi thằng bé vừa lau chùi đá đen dưới chân vừa suy nghĩ.
Dãy núi dưới chân đột nhiên chấn động.
Thằng bé ổn định lại thân hình của mình.
Hơi nghi ngờ nói:
- Chỗ nào ngứa rồi? Ta gãi cho mi?
Đôi mắt màu đỏ đậm giống như núi cao vĩ đại xoay lại.
Giọng nói giống như từ trên trời xuống.
Sấm sét cuồn cuộn.
- Có người, dám khiêu khích uy nghiêm của Bồ Tát!
- Ai, ở đâu? Ta đi giết kẻ đó!
Ba lần lòng trung thành hoàn thành!
- Ở dương gian, ha ha, ở dương gian, hơi thở này, hơi xa lạ...
Đế Thính giống như đang tự nói.
- Gửi thư cho âm ty đi.
Thằng bé đề nghị.
- Nha... ...
Đế Thính đột nhiên phát ra một tiếng cảm thán.
Giống như nghe ra chút manh mối gì.
Chậm rãi nói.
- Là... ... khí.
- Khí gì?
Thằng bé cẩn thận hỏi, bởi vì mới vừa rồi cậu thật sự nghe không rõ, không phải giọng Đế Thính quá nhỏ, trên thực tế, một thể tích tồn tại lớn như vậy, giọng nói sao có thể nhỏ được?
Thật sự là do âm tiết ở giữa quá mức mơ hồ.
- Ha ha, vậy không để ý tới nó, Bồ Tát đã từng thông báo, thứ có dính dáng đến phương diện kia, một mực không chạm vào, kệ nó đi.
- Ừm, kệ nó đi!
Thằng bé dùng sức gật đầu phụ họa.
- Nhưng định lấy Bồ Tát làm bè.
- Không khỏi quá mức cuồng vọng đi.
- Nó dù sao chính là... khí.
- ... Đều không tồn tại.
- Một... khí.
- Lại dám ngông cuồng như vậy!
“@#$%+!!!!!!”
Thằng bé không nhịn được mắng lên.
Mày muốn trang bức ở trước mặt tao thì cứ trang bức đi.
Nhưng mày không thể cố ý lẫn lộn!
Không chơi nhử mồi như vậy!
- Tao không thấy rõ được rốt cuộc mày đang ở đâu, cũng không đi quan sát xem mày rốt cuộc đang làm cái gì, hễ là tất cả về mày, tao đều có thể cố ý làm như không thấy!
- Chẳng qua Bồ Tát còn đang bế quan, nhưng mà, uy nghiêm của Bồ Tát, không thể xâm phạm.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh.
Truyền ra từ trong dãy núi.
Trong âm u.
Giống như có một thanh đao.
Chém xuống!
... ...
- Bịt mắt của bạn, bịt mắt của tôi đi;
- Không nhìn thấy nữa đâu... chính là không nhìn thấy nữa, mắt tôi đang bị bịt lại...
Ở cửa chính một cứ điểm bán hàng đa cấp, ông già đang vừa lau máu tươi trong lòng bàn tay vừa sôi nổi cao hứng phấn chấn đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Lão giơ cánh tay trái lên.
Nhưng trên thực tế lại là giơ cánh tay phải lên.
Lão đi về trước vài bước.
Nhưng trên thực tế lại là lui về sau vài bước.
Trên mặt của lão.
Lộ ra thần sắc vui mừng.
Nhưng trong lòng.
Thật ra vô cùng hoảng sợ!
Ông giống như một hộp băng đĩa.
Cả người bắt đầu hơi rối loạn, càng không ngừng run run, càng không ngừng tiến tới trước lại lùi lại phía sau, giống như bắt đầu múa kiểu máy móc.
Qua hồi lâu.
Chỉ nghe thấy có âm thanh thứ gì đó vỡ vụn truyền đến.
Lão già còng lưng xuống.
Hốc mắt triệt để lõm xuống.
Trong mắt chỉ thấy màu đen, không thấy gì khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận