Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 248: Dáng tươi cười như ma quỷ (3)

Cuối cùng.
Hai cáng cứu thương được đẩy vào trong một căn phòng, nơi này có một số dụng cụ và thiết bị giải phẫu.
Đối với người đã từng là bác sĩ như Châu Trạch, thiết bị và dụng cụ giải phẫu nơi này thật sự đã lạc hậu tới mức không thể lạc hậu hơn được nữa, thậm chí còn có một số dụng cụ mà bản thân mình đã nhìn thấy trên sách báo lúc trước.
Đám người mặc đồ của phòng hóa học lại kiểm tra hai người đang nằm trên cáng cứu thương một lần nữa, cuối cùng bọn họ rời đi. Sau khi bọn họ đi ra ngoài, rất nhanh lại có một đám người mặc áo blu trắng đi tới.
Châu Trạch một mực nhìn bọn họ, anh đang đợi những người mặc áo blu trắng này nói gì đó, bởi vì ở trong lòng Châu Trạch vẫn luôn có một suy đoán, mà suy đoán này lại cần một bằng chứng.
Chỉ cần đám người này nói chuyện.
Là có thể xác định suy đoán của mình rốt cuộc có đúng hay không.
Vậy mà.
Bọn họ lại không nói lời nào.
Từ sau khi đám người mặc áo blu trắng này đi vào phòng, vẫn chưa từng giao lưu với nhau lấy một câu.
Châu Trạch có thể thấy được độ tuổi của những gương mặt bên dưới lớp bảo hộ là già trẻ khác nhau, thậm chí còn có hai người tóc đã hoa râm, cũng có thể thấy được sự chênh lệch thân phận của bọn họ, rõ ràng là trợ thủ và mổ chính.
Nhưng người này vẫn luôn im lặng không nói, không có bất kỳ giao lưu gì.
Có lẽ đối với bọn họ, chuyện này cũng giống như một chuyện hằng ngày.
Người ta đưa hai vật thể sống tới phòng thí nghiệm.
Bọn họ bắt đầu ứng đối theo lẽ thường.
Giống hệt như đầu bếp mỗi ngày đi làm lại quẹt thẻ, không cần phải nghiên cứu mấy món mới làm gì, mỗi ngày chỉ cần làm mấy món cố định trong thực đơn, muối bột ngọt dầu mỡ các loại gia vị đều đã có sẵn, hết thảy tất cả đều chỉ cần tiến hành theo từng bước là được.
Trong đó có hai người trẻ tuổi mặc áo blu trắng đi tới vị trí tủ sắt phía dưới cùng của căn phòng, nơi đó có một có một ống kim loại thò từ bên trong ra, mà hai người mặc áo blu trắng kia lại hành động hệt như vừa mở vòi hoa sen, rút ra một thứ đồ đỏ thẳm từ bên trong.
Đây là.
Máu sao?
Chẳng lẽ bên trong tủ sắt này chính là kho máu?
Kế tiếp, người trẻ tuổi mặc áo blu trắng cầm mau đứng ở một bên, đưa tay chỉ Châu Trạch và người phụ nữ đang mang thai trên cán ở gần sát.
Ý là.
Người nào trước đây?
Một người phụ nữ khá lớn tuổi mặc áo blu trắng đi tới bên cạnh người phụ nữ đang mang thai, ra hiệu cho mọi người xử lý cô ấy trước.
Không hề giao lưu gì.
Vẫn không có giao lưu.
Đây chỉ là giấc mơ, Châu Trạch vẫn đang không ngừng tự nhủ, nếu đã là giấc mơ, đương nhiên tất nhiên đều là giả, cho dù trước đây thực sự đã xảy ra những chuyện này, nhưng tuyệt đối không phải đang phát sinh vào giờ này khắc này, lại còn ở ngay trước mắt mình như vậy.
Châu Trạch vốn cho rằng bản thân mình có thể bình tĩnh nhìn tất cả.
Giống hệt như một người vào rạp chiếu phim xem một bộ phim kinh dị vậy, hơn nữa phim kinh dị trong nước muốn được chiếu phải tuân thủ một quy tắc, chính là nguồn cơn của những sự kinh dị đó không phải do quỷ thật, cho dù trước đó nhà làm phim có thể tạo ra bầu không khí huyền bí quỷ dị tới mức nào, nhưng tới cuối phim phải làm sao quy kết nguyên nhân do người bị bệnh tâm thần phân liệt, hoặc phải giải thích theo một cách “khoa học”.
Cho nên chỉ cần ôm tâm thái cuối cùng kiểu gì cũng phải ăn phân.
Người xem sẽ cảm thấy cho dù phần mở đầu có khủng bố tới đâu thì cũng chỉ có giới hạn.
Châu Trạch vẫn luôn mang theo loại tâm tính này.
Vì thế anh cho rằng bản thân mình sẽ không có quá nhiều gợn sóng.
Nhưng anh nghĩ sai rồi.
Khi người thanh niên trẻ mặc áo blu trắng truyền số máu tươi vào trong cơ thể người phụ nữ đang mang thai như truyền nước biển.
Châu Trạch trơ mắt nhìn thân thể người phụ nữ đang mang thai bắt đầu co quắp một cách điên cuồng.
Huyết quản của cô ấy đang không ngừng lớn lên, lộ ra gân xanh, giống hệt như nó sẽ lập tức nổ tung vậy.
Vẻ mặt cô ấy cực kỳ thống khổ, đồng thời cô ấy còn đang cố gắng ngẩng đầu lên, muốn nhìn xuống bụng của mình.
Mà đám người mặc áo blu trắng bên cạnh lại có thể vô cùng trấn tĩnh cầm bảng ghi lại, bọn họ đã sớm chết lặng, cũng đã sớm không lạ lẫm gì với phản ứng này.
Tiếng gào rú và rít gầm của người phụ nữ đang mang thai càng ngày càng khoa trương, trong miệng mũi tai mắt của cô ấy cũng bắt đầu có máu tươi tràn ra, mà sự co quắp của cô ấy cũng đang không ngừng mạnh mẽ hơn, thân thể cô ấy bắt đầu vặn vẹo, thế nhưng vì khớp xương tứ chi đã bị cố định cho nên hình thành một loại tư thế cực kỳ khoa trương, không cân đối.
Cổ cô ấy cuộn lại.
Rõ ràng thân thể đang hướng lên trên.
Nhưng mặt cô ấy lại hướng xuống dưới.
Hàm răng của cô ấy còn đang không ngừng cắn cáng cứu thương trơn bóng, hy vọng có thể dùng động tác này để giảm bớt nỗi thống khổ của mình.
Hai cánh tay của cô ấy đã sớm trở nên vặn vẹo, hai chân lại càng vặn vẹo hơn, đã sớm thành cái bánh quai chèo.
Ánh mắt Châu Trạch hơi mờ mịt.
Đây là hình ảnh thảm liệt tới mức khó có thể dùng từ ngữ để hình dung.
Có lẽ.
Châu Trạch đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với thống khổ và dằn vặt của người phụ nữ đang mang thai.
Nhưng điều khiến cho anh không thể tưởng tượng nổi là.
Không ngờ đám người mặc áo blu trắng này lại có thể bình tĩnh đứng bên cạnh, quan sát hết thảy.
Với tư cách là một người đã có thâm niên trong việc trị liệu, màu trắng trên chiếc áo của bọn họ khiến Châu Trạch cảm thấy vô cùng chói mắt.
Người phụ nữ đang mang thai giãy giụa giằng co một thời gian ngắn.
Cuối cùng.
Trong một khoảnh khắc.
Cô ấy ngừng giãy giụa.
Cả người quái dị như chiếc bánh quai chèo, lâm vào trạng thái yên tĩnh.
Chết trong dằn vặt.
Chết trong thống khổ.
Chết trong vặn vẹo.
Ngay cả người thường thấy sinh ly tử biệt, thường thấy vong hồn như ông chủ Châu.
Vào lúc này lại có cảm giác không dám nhìn thẳng.
Nhất là vị trí viền mắt của người phụ nữ đang mang thai.
Đen kịt.
Trống rỗng.
Nhưng lại phá lệ kinh hãi.
Một người trung niên mặc áo blu trắng lấy đao phẫu thuật ra.
Trực tiếp mổ thẳng xuống bụng người phụ nữ đang mang thai.
Từ góc độ chuyên nghiệp đến nói.
Châu Trạch có thể xác định đối phương có kinh nghiệm phẫu thuật lâu năm, là một bác sĩ ngoại khoa có thâm niên.
Vết cắt trơn nhẵn.
Không hề có thiết bị y học hiện đại gì khác hỗ trợ.
Nhưng lại có thể cắt tinh chuẩn tới mức không gì sánh được.
Sau đó.
Ông ta thò bàn tay đã đeo găng tay nhựa vào trong bụng người phụ nữ đang mang thai.
Móc ra một đứa trẻ sơ sinh lớn chừng bàn tay người bình thường.
Nhưng thân thể của trẻ sơ sinh này lại có màu đen, đen như đổ chì.
Ông ta cầm đứa bé trong tay.
Ước lượng.
Trong chốc lát.
Bỗng nhiên đứa trẻ sơ sinh giật mình.
Sau đó là rất thống khổ tiếp tục vặn vẹo, dường như đang kéo dài sự thống khổ của mẹ mình.
Có thể nhìn thấy rõ đứa trẻ sơ sinh đang nhúc nhích, cựa quậy.
Bỗng nhiên đám người mặc áo blu trắng ở bốn phía đồng loạt hoan hô.
Giống hệt như nghiên cứu của bọn họ đã có bước đột phá mới.
Người đàn ông trung niên mặc áo blu trắng đang cầm đứa bé, thậm chí còn hưng phấn hô lên một tiếng:
- Tốt lắm!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận